Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 593: Đơn Giản Thô Bạo (2)

Nói đến đây, Giang Phong nói rõ chi tiết tình huống của mẹ Lâm Ba một lần, cuối cùng mới lên tiếng: "Mười mấy năm qua, mẹ của hắn đều là như này, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ làm một số việc khác với người bình thường ra, thật ra bà ấy cũng không khác người bình thường quá nhiều."

Nghe đến đó, sắc mặt của Hà Phượng mới chuyển biến tốt một chút.

Giang Phong thấy thế thì tiếp tục khuyên: "Hơn nữa, mẹ của hắn có cha hắn ở quê chăm sóc. Cho dù chị kết hôn với hắn rồi thì trừ ngày lễ ngày tết ngẫu nhiên cùng hắn về quên một lần ra, thời gian còn lại căn bản đều là làm việc ở đây. Nếu như chị không muốn đối mặt thì chị không trở về cùng hắn là được, mọi người đều sẽ thông cảm cho chị. Nói cách khác, ngoại trừ lúc kết hôn gặp một chút, thời gian còn lại chị không muốn gặp cũng được, như thế thì ảnh hưởng của người mẹ kia đối với chị sẽ cực kỳ bé nhỏ."

Hà Phượng nghe vậy thì âm thầm gật đầu, nói: "Nếu là như vậy thì đúng là không có ảnh hưởng quá lớn."

Giang Phong cười nói: "Cho nên, chị Hà không cần thiết mang theo thành kiến đối với người đồng hương cùng huyện kia, cho hắn một cơ hội, đồng thời cũng cho chính mình một cơ hội. Tin tưởng tôi, các người là xứng đôi nhất."

Hà Phượng bỏ xuống lo lắng trong lòng, nói: "ông mai Giang là người làm mai đặc biệt nhất mà tôi từng gặp. Người làm mai khác đều thường ra sức thổi phồng ưu điểm của đối phương, còn về khuyết điểm thì hoặc là giấu diếm hoặc là nói đơn giản qua. Mà cậu lại không sợ dọa đến tôi một chút nào, ngay lập tức nói ra khuyết điểm lớn nhất của đối phương, không nói những chuyện khác, chỉ với điểm này thôi, tôi cũng muốn gặp hắn một chút."

Giang Phong mỉm cười nói: "Tôi không biết người khác làm mai mối như thế nào. Nhưng nguyên tắc mai mối của tôi chính là khai báo thành khẩn, cho dù là ưu điểm hay là khuyết điểm, tôi đều sẽ nói rõ ràng trước khi sắp xếp cho hai bên gặp mặt. Cũng dựa vào sự kiên trì của tôi mà từ khi tôi bước vào nghề làm mối cho đến nay, vẫn luôn nhận được sự tín nhiệm của khách hàng, tác hợp một đôi lại một đôi vợ chồng, bây giờ cũng coi là có chút danh tiếng."

Hà Phượng đương nhiên không biết người làm mối "Có chút danh tiếng" trước mắt này chính là người làm mối hàng đầu có hơn 10 triệu fan. Cô chỉ biết đối phương đúng là rất thẳng thắn, đáng để tín nhiệm.

Thế là, sau đó cô lại hỏi thăm cặn kẽ về thông tin của đồng hương cùng huyện kia, đồng thời cũng nói lại chi tiết thông tin của mình cho ông mai Giang.

Chuyện nên nói đều đã nói được kha khá rồi, nước trái cây cũng đã uống xong, Giang Phong liền khẽ cười nói: "Chị Hà, chị cũng đã hiểu rõ về thông tin của hắn rồi. Chúng ta hôm nay tạm thời đến đây vậy, trở về tôi sẽ liên hệ với đối phương, sau đó lại sắp xếp cho hai người gặp mặt, chị thấy thế nào?"

Hà Phượng gật đầu nói: "Được, nếu như là thứ hai đến thứ sáu, thời điểm gặp mặt tối nhất là sau sáu giờ chiều, thứ bảy chủ nhật thì lúc nào cũng được."

Giang Phong nói: "Đã hiểu, tôi sẽ sắp xếp tốt."

. . .

Thành phố Trung Hải.

Tại nhà hàng dành cho cặp đôi nào đó, tác giả bạch kim Trần Mộ Sơn đang ăn tối dưới ánh nến với một trong song mỹ tài chính- Phương Vân.

Từ sau khi Giang đại sư sắp xếp cho hai người gặp mặt làm quen vào nửa tháng trước, tiến triển quan hệ của hai người có thể nói là như cưỡi tên lửa. Nhất là sau khi phú bà Phương tổng ném một tỷ điểm tiền khen thưởng cho Trần Mộ Sơn, hai người đã nhanh chóng xác định quan hệ bạn trai bạn gái.

Sau khi ăn tối gần xong, Trần Mộ Sơn liền móc ra một chiếc nhẫn kim cương hàng hiệu, nhìn người phụ nữ giàu có và thành thục trước mắt, nói: "Phương tổng (Trần Mộ Sơn rất thích cách xưng hô này, sau khi xác nhận quan hệ bạn trai bạn gái cũng không đổi), anh là người không có tế bào lãng mạn và cũng đã qua cái tuổi theo đuổi sự lạng mạn, cho nên anh không chuẩn bị nghi thức cầu hôn. Chúng ta đơn giản thô bạo một chút, em có đồng ý gả cho anh không?"

Cầu hôn qua loa như vậy khiến cho Phương Vân có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà cô bây giờ cũng còn không trẻ, đã bốn mươi tuổi rồi. Cô cũng không truy cầu lãng mạn đối với hôn nhân giống như trước kia nữa rồi.

Cho nên, cô rất tán thưởng cách làm đơn giản thô bạo này của Trần Mộ Sơn.

Cô không do dự, ngay lập tức đáp lại: "Em đồng ý!"

Trần Mộ Sơn nắm chặt lấy tay của nàng, cười hỏi: "Vậy ngày mai đi đăng ký luôn?"

Phương Vân ôn nhu nói: "Anh làm là được, em đều nghe anh."

"Vậy thì ngày mai."

Trần Mộ Sơn lập tức đưa ra quyết định, sau đó lại hỏi: "Còn ngày tổ chức hôn lễ, em có ý định gì không?"

Phương Vân nghĩ một lúc, nói: "Chúng ta không cần bận tâm về ngày tổ chức hôn lễ làm gì. Em gọi điện thoại hỏi Giang đại sư một chút, để hắn chọn ngày giúp chúng ta, anh cảm thấy được không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận