Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 897: Giang Đại Sư, Cảm Ơn Đã Chỉ Điểm Sai Lầm

Lúc Giang Phong nhận điện thoại của bạn học cũ Chu Quốc Đống, hắn đang dạo phố cùng vợ mình, Hoàng Linh Vi, từ lúc hắn và Hoàng Linh Vi quen nhau tới nay, không tính những lần đi du lịch kia, thì đúng là hắn không mấy khi cùng cô ra ngoài đường phố.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì Hoàng Linh Vi không giống những người con gái một ngày không ra ngoài dạo phố là cả người khó chịu kia, cô đối với chuyện dạo phố không thích cũng không ghét, tần số dạo phố chỉ duy trì ở mức một lần một tuần.

“Lãnh đạo, có chuyện gì cần phân phó sao?” Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong đã nói đùa.

Chu Quốc Đống nghe vậy liền cười lớn, nói: “Giang đại sư, tôi nào dám phân phó gì ngài chứ, bảo tôi tới tìm đại sư đây nhờ dạy bảo còn tạm được.”

Chỉ một câu đối thoại ngắn ngủi đã nhanh chóng kéo gần lại mối quan hệ giữa hai người.

Thật ra, trong bốn năm đại học kia, mặc dù hai người đều nằm trong “Ba đại biểu”, nhưng quan hệ thì cũng chỉ là quan hệ bạn học bình thường mà thôi.

Mãi tới khi Giang Phong kết hôn, Chu Quốc Đống mới chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đưa mấy vạn tiền mừng, sau đó, hai người cũng thường xuyên liên lạc qua điện thoại hoặc qua wechat, lúc này, quan hệ bạn học mới có tiến triển.

Bây giờ, quan hệ giữa hai người đã coi như không tệ, Chu Quốc Đống nói vài câu khách sáo xong liền đi vào chủ đề chính: “Bạn học cũ, hôm nay gọi điện cho cậu là muốn thay mặt cha tôi mời cậu một lời, hi vọng cậu có thể bớt chút thời gian tới thành phố C, Hồ Bắc một chuyến, cha tôi có chuyện quan trọng muốn nhờ cậu chỉ bảo.”

Giang Phong nghe vậy thì hơi kinh ngạc: “Cha cậu có chuyện quan trọng muốn gặp tôi sao?”

Chu Quốc Đống đáp: “Đúng vậy, không biết vị bạn học cũ này của tôi có thời gian không?”

Giang Phong nhìn vợ mình một cái, thấy cô gật đầu, lúc này mới lên tiếng: “Thời gian thì đương nhiên là có, nhưng không biết cha cậu muốn gặp tôi có chuyện gì?”

Chu Quốc Đống nói: “Có một số việc hơi khó nói qua điện thoại.”

Giang Phong lại hỏi: “Chuyện gấp lắm sao?”

Chu Quốc Đống đáp: “Đúng là có chút gấp, nếu như bên cậu tiện thì để tôi đặt trước vé máy bay cho.”

Giang Phong không hề chần chừ, nói thẳng: “Được, tôi sắp xếp công việc bên này một chút, sau đó sẽ bay qua gặp mặt với cha cậu.”

“Giang đại sư, cảm ơn!”

“Không cần khách khí, buổi chiều gặp.”

“Được rồi, buổi chiều gặp.”

Cúp điện thoại xong, Giang Phong liền nói với vợ mình: “Là điện thoại của Chu Quốc Đống, cậu ấy nói cha cậu ấy có chuyện quan trọng muốn gặp mặt anh nói chuyện.”

Hai người giờ đã là vợ chồng, cũng đều đã hòa nhập vào vòng bạn bè của nhau, Chu Quốc Đống và Giang Phong đều nằm trong “ba đại biểu” thời đại học, cho nên Hoàng Linh Vi đương nhiên biết Chu Quốc Đống là ai, cũng biết cha hắn chính là thị trưởng thành phố C, Hồ Bắc, thân phận này cũng coi như tương đối cao.

Hoàng Linh Vi nhẹ gật đầu, nói: “Anh lên mạng tra thời gian bay sớm nhất đi, để em lái xe đưa anh ra sân bay.”

Giang Phong ừ một tiếng, lập tức lấy điện thoại ra kiểm tra.

...

Hai giờ rưỡi chiều.

Một chiếc máy bay phóng lên trời, xuyên qua tầng mây, bay về phía thành phố C, Hồ Bắc.

Trên máy bay, Giang Phong nhìn từng đám mây trắng bao phủ khoảng không như một vườn bông lớn, trong đầu suy nghĩ xem có nên ra mặt giúp cha của bạn học cũ hay không.

Giang Phong không bao giờ ra trận mà không chuẩn bị trước, sau khi hắn nói chuyện với Chu Quốc Đống qua điện thoại xong đã lập tức cẩn thận tra xét tài liệu của cha Chu Quốc Đống, từ đó cũng thấy rõ mục đích cha bạn học cũ mời hắn tới gặp mặt.

Loại chuyện như này, Giang Phong vốn không có năng lực quản, là chuyện không nên dính vào, có điều khi hắn tra xét tài liệu của Chu phụ thì phát hiện ông là một cán bộ rất gương mẫu, chưa từng làm qua chuyện phạm pháp loạn kỷ cương gì, vẫn luôn dựa vào năng lực làm việc của chính mình, từng bước tiến tới vị trí hiện tại.

Bây giờ, con đường sự nghiệp của Chu phụ đã tới điểm nút quan trọng, lần này nếu như có thể thuận lợi vượt qua, thì dựa vào thâm niên hiện tại của Chu phụ, tương lai sẽ có cơ hội tiến lên một cấp bậc khác.

Còn nếu như lần này không lên nổi, bị ép thêm mấy năm, cơ bản cũng đừng nghĩ tới việc tiến thăng cái gì nữa.

Lúc Giang Phong suy nghĩ kĩ càng mọi chuyện xong thì máy bay cũng đã đáp xuống sân bay thành phố C, Hồ Bắc.

...

Hơn năm giờ chiều, trong một phòng riêng tại nhà hàng nào đó ở thành phố C, Giang Phong nhìn thấy người cha làm thị trưởng kia của Chu Quốc Đống. Đó là một người đàn ông trung niên gầy gò, vóc dáng không cao, nhưng trên người có một loại khí chất khác hẳn với người bình thường.

Sau khi bắt chuyện vài câu, Chu phụ liền cho người phục vụ mang thức ăn lên.

Có lẽ tất cả những người làm chính trị đều có thói quen này, là chuyện gì thì cũng sẽ không vừa đến đã vào thẳng vấn đề, mà phải vòng một vòng lớn, khi nào cảm thấy thực sự thích hợp thì mới nói tới chuyện chính.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận