Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 240: Con Phải Đồng Ý Với Mẹ, Không Được Về Nhà Với Cậu Ta, Cũng Không Được Đi Khách Sạn Với Cậu Ta. (2)

Sau khi con gái về phòng, Hoàng phụ mới nhìn Hoàng mẫu rồi khẽ tiếng nói: “Bà vào nói chuyện với con gái đi. Chúng ta không cấm cản con bé yêu đương nhưng nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân. Trước khi cậu bạn trai kia được chúng ta chấp nhận thì không cho phép có mối quan hệ khác với người ta, bà hiểu không?”

Hoàng mẫu gật đầu tỏ ý đã hiểu. Đây cũng là chuyện bà muốn nói.

Thế là Hoàng mẫu đến trước phòng con gái gõ cửa, đợi con gái đồng ý bà mới tiến vào rồi đóng cửa lại.

Hoàng Linh Vi đặt điện thoại trên giường, cô ấy hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”

Hoàng mẫu ngồi lên giường, tằng hắng giọng rồi nói: “Vi Vi à, ba mẹ không cấm con yêu đương. Dù sao nửa năm sau con cũng tốt nghiệp rồi bước vào đời. Nhưng có một chuyện quan trọng mà mẹ phải nói rõ với con, hi vọng con chú ý.”

Hoàng Linh Vi thắc mắc: “Chuyện gì ạ?”

Hoàng mẫu nói thẳng: “Trước khi ba mẹ chấp nhận cậu bạn trai kia thì con không được phát sinh bất kì quan hệ nào với cậu ta, con hiểu không?”

Hoàng Linh Vi đỏ mặt nói: “Mẹ, sao mẹ lại nói với con chuyện này.”

Hoàng mẫu nói: “Mẹ đang nhắc nhở con, thứ quý giá nhất của phụ nữ chúng ta chính là lần đầu tiên, không được tuỳ tiện đâu. Phải là người có thể giao phó cả đời thì mới được làm mấy chuyện đó, nếu không sẽ bị thiệt đấy.”

Hoàng Linh Vi đỏ cả tai: “Mẹ, con biết rồi.”

Hoàng mẫu vẫn chưa yên tâm: “Vi Vi, mẹ là người từng trải, nam nữ yêu nhau rất khó khống chế ham muốn về phương diện đó, không cẩn thận liền vượt quá giới hạn.

Nên con phải đồng ý với mẹ, không được về nhà với cậu ta, cũng không được đi khách sạn với cậu ta.

Nếu con thực sự muốn thì dẫn cậu ta về gặp ba mẹ. Nếu cậu ta vượt ải được thì ba mẹ không can thiệp chuyện của các con nữa, hiểu chưa?”

Hoàng Linh Vi không chịu được nữa, cô vừa đẩy mẹ mình ra khỏi phòng vừa đáp: “Con hiểu rồi mà, mẹ ra ngoài đi.”

Trước khi con gái đóng cửa phòng, Hoàng mẫu lại dặn dò: “Nhất định phải nhớ lời mẹ đấy.”

Sau khi đóng cửa, Hoàng Linh Vi sờ khuôn mặt đang nóng bừng của mình, trong lòng chợt nghĩ đến Giang Phong. Hắn ta không thành thật chút nào, nếu có cơ hội chắc có lẽ sẽ “ăn sạch” cô ấy thật.

Xem ra phải chú ý chút, không được cho hắn cơ hội.

Thứ quá dễ có được thường không được trân trọng. Một sinh viên đại học thuộc trường đại học trọng điểm như cô đương nhiên hiểu rõ chuyện này.



Sáu giờ tối.

Tại một ngôi làng ở một thị trấn thuộc vùng quan ngoại(*).

(*)Quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.

Trên trục đường chính của thôn, bày hơn ba trăm chiếc bàn tròn phủ khăn đỏ.

Lúc này khách khứa đã ngồi kín ba hơn ba trăm cái bàn. Năm người nhà Giang Phong, ba người nhà chú nhỏ cùng bà nội cùng ngồi ở một trong những số bàn đó.

Dượng là người bản địa, thôn của họ hễ có ai tổ chức tiệc đều không cần đi nhà hàng, cứ trực tiếp bày tiệc dọc theo đường chính của thôn. Sau đó mời cả thôn rồi người thân, bạn bè đến ăn uống.

Lần này anh họ kết hôn, khách khứa khá ít, chỉ hơn ba trăm bàn thôi.

Theo như anh họ nói, thôn của anh từng có người đãi hơn ngàn bàn, khung cảnh rất đông đúc, náo nhiệt.

Chuyện kết hôn ở các nơi trên đất nước này cơ bản đều tương tự nhau.

Xem lễ kết hôn của anh họ, trong lòng Giang Phong chợt nghĩ đến một người. Chính là Liễu Diễm – người suýt nữa thành chị dâu họ của hắn. Không biết chị ấy có ở cùng với người mà hắn giới thiệu không nữa?

Sau khi tham gia đám cưới của anh họ xong, mấy ngày tiếp theo Giang Phong lại cùng người nhà dạo chơi khắp nơi.

Ban đầu, hắn định kéo bạn gái Hoàng Linh Vi cùng đi dạo chơi, đáng tiếc bạn gái còn chưa muốn gặp ba mẹ hắn sớm như vậy, cũng chỉ có thể đành thôi!



Mấy ngày này, bà nội vui vẻ giống như một đứa trẻ, đối với phụ nữ nông thôn ở độ tuổi của bà, có thể đến thành thị lớn như Thâm thị du lịch một lần, trở lại gặp được đám bạn già cùng tuổi trong thôn, cũng có thể khoác lác rất lâu.

Đừng nói là bà nội, ngay cả mẹ Giang cũng có cảm giác như bà Lưu vào đại quan viên. Lúc bà còn trẻ không ra ngoài làm công, chờ sau khi kết hôn sinh con thì chẳng đi được đâu nữa.

Sau khi đi dạo chơi suốt mấy ngày, xem hết các khu phong cảnh tương đối nổi tiếng ở Thâm thị, mẹ Giang lại muốn về nhà.

Chủ yếu là trong nhà còn nuôi không ít gà vịt đấy!

Cho dù trước khi tới Thâm thị, mẹ Giang đã nhờ hàng xóm nuôi giúp mấy ngày, nhưng trong lòng bà lúc nào cũng thấy không yên tâm. Đây cũng là tâm lý của rất nhiều người phụ nữ nông thôn, bọn họ đi đâu cũng nhớ tới gà vịt và đám rau xanh không đáng mấy đồng trong vườn rau nhà mình.

Trong mấy ngày này, Giang Phong chỉ bớt chút thời gian đi ăn một bữa cơm với Hoàng Linh Vi, còn chẳng có thời gian giao lưu tình cảm với cô.

Thấy ngày mai sẽ phải về nhà, Giang Phong lại gửi tin nhắn qua WeChat cho Hoàng Linh Vi: "Vi Vi, ngày mai anh phải về rồi, tối em đi xem phim với anh được không?"

Hoàng Linh Vi: "Hả, sao các anh phải về nhanh vậy?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận