Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 228: Có Thể Gặp Mặt Một Lần!

Trác Y Nhiên cười, nói:

"Cũng đúng, chủ yếu là do tôi chưa từng thấy bà mối nào trẻ tuổi như thế, cho nên cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi."

"Chị Trác, ở phía trước có một tiệm trà sữa, chúng ta đi vào trong đó nói chuyện được không?"

Giang Phong hỏi.

Trác Y Nhiên gật đầu, nói:

"Được thôi, dù sao thì bây giờ tôi cũng rảnh."

Hai người đi tới tiệm trà sữa kia, Giang Phong gọi hai ly đồ uống nóng xong, sau đó tìm một cái bàn để nói chuyện.

"Chị Trác, công việc bán cá này có lẽ kiếm được rất nhiều tiền đi?"

Giang Phong hỏi.

Trác Y Nhiên nói:

"Bởi vì những con cá mà tôi bán đều là cá tự nuôi, cho nên lợi nhuận cũng bình thường, nhưng mà công việc bán cá này vừa mệt vừa dơ, trên người lúc nào cũng có mùi tanh của cá, có kiếm cũng rất vất vả!"

Giang Phong cắm ống hút vào ly:

"Một cô gái như chị làm công việc này đúng thật là có hơi vất vả, tôi thấy những hàng cá bên kia đều do vợ chồng cùng làm, một mình chị có thể giải quyết được sao?"

Trác Y Nhiên vừa cắm ống hút, vừa nói:

"Thực ra tôi cũng không hẳn là làm một mình, cha tôi cũng phụ tôi một tay, có điều ông ấy không giúp tôi bán, chỉ giúp tôi bắt cá, sau đó đưa qua đây thôi."

Trà sữa có hơi nóng, Giang Phong thổi cho nó nguội bớt, sau đó mới nói ra mục đích của chuyến đi này:

"Chị Trác, thật ra chị có thể cân nhắc tới việc tìm một đối tượng, sau đó hai người cùng nhau kinh doanh hàng cá, có người chia sẻ, chị sẽ không phải cực khổ như bây giờ nữa!"

Trác Y Nhiên cười, nói:

"Bà mối Giang, cậu không cần phải đi lòng vòng như thế, muốn giới thiệu cho tôi một đối tượng thì cứ nói thẳng là được!"

Giang Phong cười ha ha, nói:

"Được, vậy tôi nói thẳng, đối tượng tôi muốn giới thiệu cho chị là người trấn Ngũ Phúc huyện Bách Lương, năm nay 28 tuổi, cao 1m71, ngoại hình cũng được, sau khi tốt nghiệp trung học liền đi sang tỉnh Quảng Đông làm công, hiện tại anh ấy là một thợ cắt cá chuyên nghiệp, cũng coi như là đồng nghiệp của chị!"

Trác Y Nhiên sáng mắt lên:

"Anh ấy là thợ cắt cá?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Ừ, anh ấy đã làm người cắt cá rất nhiều năm rồi, bây giờ đã tiết kiệm được không ít tiền, dự định sau tết sẽ đi tới tỉnh thành để tự lập nghiệp, mở một cửa hàng sashimi."

Trác Y Nhiên uống một hớp trà sữa nhỏ:

"Thực ra, nhà tôi cũng từng tính tới việc cắt cá trắm cỏ làm sashimi, có điều tôi không có kinh nghiệm trong chuyện đó, với lại tôi cũng không biết thị trường cho việc bán sashimi bên huyện Bách Lương thế nào, mà công việc bán cá này thì làm tôi bận tối mày tối mặt, cho nên mới chưa đi làm thử việc đó."

Giang Phong mỉm cười, nói:

"Cho nên tôi mới nói rằng anh ấy rất hợp với chị, nếu như hai người có thể tiến tới với nhau, vậy thì anh ấy cũng không hẳn là sẽ đi tới tỉnh thành để mở cửa tiệm sashimi, cũng có thể thử mở một cửa tiệm sashimi ở huyện Bắc Lương, nói không chừng sẽ kiếm được không ít tiền đó!"

Lời nói của hắn làm cho Trác Y Nhiên có hơi động lòng, nhà bọn họ được trời ưu ái cho nơi nuôi dưỡng cá trắm cỏ, rất phù hợp để lấy ra làm sashimi, cũng là một con cá, nhưng giá cả khi làm sashimi cao hơn giá bán như bây giờ rất nhiều.

Nếu thật sự gả được cho một thợ cắt cá sashimi chuyện nghiệp, khoan hãy nói về mặt tình cảm, ít nhất thì bọn họ có thể hỗ trợ nhau trong sự nghiệp.

Nghĩ tới đây, Trác Y Nhiên hỏi:

"Bà mối Giang, cậu có hình của đối phương không?"

"Đương nhiên là có!"

Giang Phong cười, lấy điện thoại ra, mở hình của Trương Quế Hoa lên, vừa đưa cho Trác Y Nhiên, vừa nói:

"Đây là hình chụp của anh ấy, không hề qua chỉnh sửa, là ảnh chụp từ camera thường, hình như nào anh ấy như thế ấy."

Trác Y Nhiên cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, đúng như đối phương nói, đây là một bức hình cực kỳ chân thật, người đàn ông trong hình không đẹp cũng không xấu, nhìn cũng thuận mắt.

Dù sao thì cô cũng chẳng xinh đẹp bao nhiêu, cho nên chỉ cần đối phương nhìn mắt thuận là được rồi!

Cô rất tự mình hiểu lấy mình trong phương diện này, không giống như mấy người phụ nữ lớn tuổi, nằm ngoài danh sách lựa chọn còn kén cá chọn canh, bản thân trông chẳng ra sao, vật mà ánh mắt lại cực kỳ cao, hoàn toàn không để mấy người không đẹp trai vào trong mắt.

Trác Y Nhiên nhìn mười mấy giây, sau đó trả điện thoại lại cho Giang Phong:

"Ngoại hình trông khá ổn, nhìn rất thuận mắt, không biết bối cảnh gia đình anh ấy như thế nào?"

Giang Phong cầm lấy điện thoại, giới thiệu:

"Cha mẹ anh ấy đều là nông dân, anh ấy còn có một người anh trai lớn hơn 6 tuổi, anh trai anh ấy hợp tác với bạn học thời đại học, cùng nhau mở một công ty vệ sinh, chuyện làm ăn cũng khá tốt, đã mua nhà, mua xe ở tỉnh thành, vợ con đều có cả rồi."

Trác Y Nhiên nghe xong liền âm thầm gật đầu.

Giang Phong nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ cô đã động lòng, trực tiếp hỏi:

"Chị Trác, chị đã biết rõ được bối cảnh gia đình của đối phương rồi, không biết chị còn muốn biết gì nữa không? Chỉ cần tôi biết, tôi sẽ nói cho chị!"

Trác Y Nhiên suy nghĩ một chút, hỏi:

"Tính cách của đối phương thế nào?"

Giang Phong nói:

"Tính tình trầm ổn, đã đi ra ngoài làm công mười năm, tiền tiết kiệm có thể lên tới ba, bốn trăm ngàn tệ, từ việc này có thể thấy được rằng anh ấy rất biết quản lý trong sinh hoạt, không hề có mấy thói xấu rượu chè, cá cược, chơi gái."

Trác Y Nhiên gật đầu đồng ý, thôn cô cũng có rất nhiều người đi tới tỉnh Quảng Đông làm công, nhưng mà người có thể có tiền tiết kiệm đều là những người rất biết quản lý sinh hoạt của mình, chỉ cần có mấy thói xấu kia thì đều sẽ nợ nần chồng chất.

"Chị Trác, chị còn muốn biết gì nữa không?"

"Hừm, tạm thời không có!"

"Vậy chị cảm thấy đối phương như thế nào?"

"Có thể gặp mặt một lần!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận