Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 217: Danh Tiếng Vang Xa

Thôi Viễn ngồi ở bên cạnh gật đầu khẳng định, nói:

"Phải đặt cọc trước hơn 700.000 tệ, trong giai đoạn đỉnh cao của nó có khi với giá đó còn chưa mua được!"

Trong lòng mọi người thật sự không thể bình tĩnh nổi nữa.

Nếu chiếc xe này là do chính Giang Phong mua được thì bọn họ sẽ không khiếp sợ như thế, nhưng mà một chiếc xe có giá trị hơn 700.000 tệ lại là do một vị khách hàng tặng, có hơi quá sức tưởng tượng của bọn họ!

Mẹ Giang nhịn không được mà hỏi:

"Tiểu Phong, vị khách hàng lớn nào hào phóng thế?"

Giang Phong cười, nói:

"Mẹ, mẹ biết người đó đấy, là ông chủ Ngụy bên Phan Châu tỉnh Quảng Đông, mẹ còn nhớ người đó không?"

Mẹ Giang giật mình, nói:

"Thì ra là ông chủ lớn kia, khó trách!"

Cha Giang nghe thế cũng gật nhẹ đầu, dù sao thì trước đó, khi đưa tiền mời môi, người ta cũng đưa tới tận năm, sáu chục ngàn tệ, quà tạ môi như thế này cũng không quá bất hợp lý.

Dì út và cô nhỏ nhịn không được mà hỏi thăm, sau đó mẹ Giang liền tự hào kể kỹ càng lại chuyện ông chủ Ngụy tới nhà bọn họ mời môi lúc trước.

Mấy người dì út nghe ông chủ Ngụy bỏ ra tới năm, sáu chục ngàn tệ để mời làm mai mối thì mắt liền điên cuồng nhấp nháy, trong lòng cũng hiểu rõ.

Nói xong đề tài này, Giang Phong liền hỏi cha:

"Cha, tiền công xây dựng căn nhà này và mấy thứ xung quanh đại khái là bao nhiêu vậy?"

Cha Giang nói:

"Khoảng chừng 300.000 tệ."

Giang Phong nghe xong thì gật nhẹ đầu, kích thước nhà hắn và chú út là 27m x 16,6m, tổng diện tích là 41,842 mét vuông, tổng diện tích kiến trúc là 118,628 mét vuông, chiều cao là 1,152m, tính thêm cả tiền trang trí, sửa sang và xanh hóa thì cần tới 300.000 tệ cũng là chuyện bình thường.

"Một lát nữa con sẽ đưa tiền công cho chú Vi!"

Chú út có hơi nhức đầu, nói:

"Tiểu Phong, vậy thì một chút nữa chú sẽ chuyển tiền công cho con!"

Khi xây dựng căn nhà này, bọn họ không tính tiền công trước, chỉ chi phí của tổng thể kiến trúc, trang trí, vật liệu sửa chữa và xanh hóa thôi cũng có thể coi là hơn một triệu rồi, dù chỉ cần trả một phần ba, thì số tiền cũng lên tới hơn 300.000 tệ.

Tính luôn cả tiền công thì số tiền bọn họ phải trả liền hơn 400.000 tệ.

Mặc dù hai vợ chồng bọn họ đều là công chức, tiền lương và đãi ngộ đều không tồi, nhưng mà phải trả hơn 400.000 tệ một lần vẫn là chuyện rất áp lực.

Giang Phong không nói mấy lời như cháu sẽ trả hết, mà cười, nói:

"Chú út, chú chỉ cần chuyển cho cháu 60.000 tệ là được rồi!"

Chú út biết cháu trai đang chiếu cố cho mình, cháu trai đã giúp mình như thế thì cũng không cần phải khách khí nữa:

"Được, chú út hưởng ké một chút lợi lộc của con vậy!"

Dì út nghe thế thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn, câu nói kia của Giang Phong đã giúp cho nhà bà tiết kiệm được mấy chục ngàn tệ,

Ăn cơm xong, Giang Phong nói mẹ đi chuẩn bị rượu, thuốc, lá trà và mấy loại quà tặng thông thường, còn hắn thì đi lên xe, lấy 280.000 tệ tiền mặt, còn đặc biệt đặt làm bao lì xì cỡ lớn.

Sau khi mẹ đặt quà tặng lên trên xe xong, Giang Phong lập tức lái xe tới nhà của Vi Thiên Đức.

Không tới hai phút, Giang Phong đã tới Vi gia.

Đúng lúc Vi Thiên Đức cũng đang ngồi ở cổng hút thuốc, sau khi dừng xe, Giang Phong tươi cười chào:

"Chú Vi!"

Vi Thiên Đức vốn còn cảm thấy kỳ lạ, không biết ai lái xe tới nhà mình, sau khi thấy Giang Phong thì rất ngạc nhiên, đứng lên nói:

"Tiểu Phong, cháu về lúc nào thế?"

Giang Phong đẩy cửa ra, một tay xách theo rượu, thuốc, lá trà, một tay cầm theo một cái bao lì xì được đặt làm, vừa xuống xe, vừa cười, nói:

"Cháu mới về, ăn cơm xong mới qua đây. Chú Vi ăn cơm chưa?"

Vi Thiên Đức nghênh đón hắn, nói:

"Chú cũng vừa ăn xong!"

Trong lúc hai người đang nói chuyện, dì Vi, Vi Minh Kiệt, Vệ Vũ San nghe thấy tiếng nói chuyện cũng đi ra, thấy Giang Phong tới liền thay phiên chào hỏi.

Giang Phong đưa bao lì xì và quà tặng qua, nói:

"Chú Vi, anh Kiệt, trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, nhà cháu rất đẹp. Đây là một chút tâm ý nhỏ, mong mọi người nhận lấy!"

Cha con Vi Thiên Đức từ chối vài câu, sau đó nhận lấy quà tặng và bao lì xì.

Giang Phong nói chuyện với bọn họ một chút, sau đó hỏi thăm tình hình gần đây của hai vợ chồng Vi Minh Kiệt và Vệ Vũ San rồi mới rời đi.

Sau khi Giang Phong rời đi, Vi Thiên Đức cầm bao lì xì nặng trịch trên tay, nói:

"Món quà này của Tiểu Phong không nhẹ!"

Dì Vi nhịn không được nói:

"Ông mở ra xem đi!"

Vi Thiên Đức gật đầu, dẫn mọi người vào trong nhà, Vi Minh Kiệt cầm quà tặng đi theo sau.

Hai mẹ chồng nàng dâu dì Vi và Vệ Vũ San nhìn nhau, sau đó ăn ý đóng cửa sân lại.

Sau khi vào phòng khách, Vi Thiên Đức đặt bao lì xì nặng trịch kia lên trên bàn, mở bao lì xì ra dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người dì Vi.

Ngay sau đó, một xấp tờ tiền một 100 tệ còn nguyên niêm phong của ngân hàng xuất hiện trước mắt bọn họ.

Vi Thiên Đức đếm qua một lần, tổng cộng có 28 xấp.

Sau đó ông lại đếm xấp không có giấy niêm phong, tổng cộng là 8.000 tệ.

Cộng lại là hơn 280.000 tệ.

Nếu như tính thêm cả những bình rượu thuốc, hộp trà quý báu và những món quà khác, thì tổng giá trị chắc chắn sẽ hơn 300.000 tệ.

Sau khi đếm tiền xong, Vi Thiên Đức cảm thán nói:

"Tiểu Phong là một người rất trọng nghĩa!"

Vi Minh Kiệt gật đầu, nói:

"Đúng vậy, vốn định giúp nhà nó xây nhà để trả nợ ân tình, kết quả ân tình chưa trả được, cha con chúng ta lại kiếm thêm được một khoản tiền, xem ra ân tình kia chỉ có thể để đó, tìm một cơ hội khác từ từ trả lại!"

"Cũng chỉ có thể như thế!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận