Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1082: Kiếp Trước Nhất Định Là Chúa Cứu Thế, Cho Nên Kiếp Này Mới May Mắn Gặp Được Em.

Trong phòng, Trương mẫu đang thủ thỉ với con gái.

"Oánh Oánh, thân thể bây giờ của con đã khôi phục như thế nào rồi?" Trương mẫu nhìn cháu trai nhỏ hỏi.

Trương Dung Oánh sờ vào phần thịt săn chắc quanh eo, khá là hài lòng nói: "Con bây giờ gần như đã khôi phục rồi!"

Bản thân cô đã là bác sĩ khoa phụ sản, đối với khôi phục sau sinh này so với người bình thường cô còn biết nhiều hơn, lại có điều kiện sinh hoạt, từ chế độ ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi đến tập luyện phục hồi đều làm tốt nhất, cho nên đương nhiên sẽ nhanh khôi phục.

Trương mẫu nói: "Nếu như thân thể đã khôi phục, là có thể cân nhắc sinh thêm đứa thứ hai rồi, con cũng biết ở phương diện sinh con của huyện Bách Lương chúng ta, bố mẹ chồng con hẳn cũng muốn sinh nhiều con cháu, cho nhà bọn họ Giang thêm hai cháu trai mập mạp, con cũng có thể ngồi vững vị trí dâu trưởng Giang gia."

Trương Dung Oánh cười nói: "Mẹ, nhìn mẹ nói này, cho dù con không sinh nhiều, vị trí dâu trưởng ở Giang gia cũng vô cùng chắc chắn, dù sao hôn sự của con với Giang Phi, cũng là do chú nhỏ dẫn đường."

Trương mẫu cười nói: "Nhiều hơn một lớp bảo hiểm cũng là chuyện tốt, với lại con cũng không có vất vả chăm sóc em bé khi nó ra đời, đã có bảo mẫu chăm sóc cẩn thận rồi, với điều kiện tốt như vậy con không sinh thêm mấy đứa nữa à?"

Trương Dung Oánh nói: "Cái này con tự cân nhắc, đứa thứ hai nhất định sẽ sinh, đến lúc đó nhìn xem tình trạng cơ thể, nếu như khôi phục tốt thì sẽ cân nhắc đứa thứ ba, nếu như khôi phục không tốt, vậy thì chấm dứt ở đây. Dù sao duy trì vóc người mới là quan trọng nhất, không thể bởi vì sinh con mà khiến cho vóc người của mình mập mạp, đó là lẫn lộn đầu đuôi."

Trương mẫu gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, đàn ông đều thích vợ của mình có vóc người quyến rũ, thân hình đẫy đà, vì sinh con vóc người trở nên mập mạp xác thực cái được không đủ bù đắp cái mất, dù sao tự con điều chỉnh, điều kiện tiên quyết duy trì vóc người, có thể sinh thêm được thì sinh."

Trương Dung Oánh ậm ừ nói: "Biết rồi, con sẽ tự mình cân nhắc."

...

Sau khi ăn cơm xong, ông nội Trương với bà nội trương đã trở lại ngủ trưa rồi, trong phòng khách chỉ còn lại Giang Phi nói chuyện với bố mẹ vợ.

Giang Phi của bây giờ đã không còn như xưa nữa.

Nhớ lần đầu tiên vợ hắn đưa hắn trở về gặp phụ huynh, biết bố vợ chính là trưởng khoa của một bệnh viện hạng ba, Giang Phi một học sinh tốt nghiệp trung học, tâm lý muốn nói không chút tự ti đó là không có khả năng.

Vật đổi sao dời, ngắn ngủi chưa đến hai năm, Giang Phi từ một người làm công ăn lương nhỏ đã phát triển thành một ông chủ lớn với tài sản ròng hơn chục triệu. Hơn nữa nhờ phúc của em trai, hắn bình thường cũng liên hệ không ít với những người có thân phận phi thường, tầm nhìn của hắn cũng được mở rộng.

Bây giờ đối mặt với bộ vợ là chủ nhiệm khoa của một bệnh viện hạng ba, Giang Phi cũng đã có ưu thế tâm lý nhất định, lúc nói chuyện phiếm tự nhiên rất thoải mái.

"Cha, cha có ý kiến gì muốn đề cao với bệnh viện hay không? Lãnh đạo sở y tế con có quen biết, cha nếu như có ý kiến, con có thể giúp một tay dẫn đường, chắc hẳn lãnh đạo cũng sẽ chừa mặt mũi của con." Giang Phi mười phần phấn khích nói.

Cha Trương nghe xong liền ngẩn ra, không nghĩ tới con rể của hắn đã trưởng thành đến nước này rồi, trong lòng hắn rất vui mừng, vẻ mặt tươi cười nói: "Tiểu Phi, nếu như cha trẻ lại mười tuổi tám tuổi, vậy cha còn có suy nghĩ tiến bộ, nhưng bây giờ số tuổi không nhỏ, làm trưởng khoa cũng rất tốt, không cần thiết phải tranh giành."

Giang Phi mỉm cười nói: "Vậy cũng được, thực ra làm lãnh đạo bệnh viện chưa chắc đã thoải mái bằng trưởng khoa đâu!"

Trương phụ nghe vậy cũng cười, lời này ngược lại cũng có đạo lí riêng của nó, không phải nói chức vị cao thì nhất định thoải mái hơn so với chức vị thấp, đặc biệt là ở trong bệnh viện.

Cha vợ con rể vừa uống trà vừa nói chuyện với nhau.

Bởi vì thường xuyên cùng cha mẹ vợ gặp mặt, cho nên vợ chồng Giang Phi cũng không hề ở lâu, buổi chiều khoảng hai giờ liền mang theo con đi trở về.

...

Trấn Thanh Hà.

Tâm trạng của Trần mẫu đang rất vui vẻ giúp khách chặt gà thành từng miếng, trong những năm qua, trung bình mỗi ngày bà chặt được hàng chục con gà con vịt, kỹ năng dùng dao của bà đã luyện đến mức hoàn hảo.

Chỉ thấy ánh sáng trên dao lóe lên, trong mấy chục giây ngắn ngủi, đã chặt được một con gà, kích cỡ của từng miếng gà như được đo bằng thước, khiến khách hàng đứng xem rất hài lòng.

Sau khi khách hàng rời đi với con gà đã được chặt, Trần mẫu lại giúp một người khách khác giết gà, bà có dụng cụ giết gà chuyên nghiệp, khi gà còn sống được cho vào bộ đó, cổ gà sẽ lộ ra, không cần ai giúp vội vàng nắm được, là có thể dễ dàng cắt được cái cổ.

Sau đó đợi gà chết hẳn, trụng qua nước nóng một lúc là có thể nhổ lông.

Người bình thường rút lông gà, có thể nửa ngày cũng không xử lý được một con.

Nhưng ở trong tay Trần mẫu, tay hướng về gà một tuốt, mảng lớn lông gà đã bị bà ung dung tuốt mất, làm ba năm lần, là có thể đem lông gà tuốt ra sạch sẽ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận