Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 594: Đơn Giản Thô Bạo (3)

Trần Mộ Sơn cười nói: "Đương nhiên là được, Giang đại sư là người trong nghề, để hắn quyết định đương nhiên là không có gì thích hợp bằng. Nhưng mà, chờ sau khi chúng ta đăng ký kết hôn rồi lại gọi điện, bây giờ để anh đeo nhẫn lên cho em, em xem một chút có thích hay không."

Phương Vân nhìn hắn, lời nói chứa đầy tình ý: "Nhẫn anh mua, em đương nhiên thích."

Trần Mộ Sơn nghe vậy thì cười vui vẻ, sau đó mở chiếc hộp tinh xảo ra, lấy chiếc nhẫn kim cương có giá trị không nhỏ ra, sau đó đeo vào ngón giữa cho cô.

Đây là nhẫn cầu hôn, cho nên phải đeo ngón giữa tay trái.

Sau khi cầu hôn, hai người thanh toán bữa ăn rồi, cùng đến nhà Trần Mộ Sơn, sau khi so tài võ nghệ một phen, Phương Vân mới hài lòng về nhà với vẻ mặt ửng đỏ.



Tỉnh lỵ thuộc Hồ Bắc.

Lữ Bạch Liên và bạn thân Triệu Tinh Tinh đang uống cà phê.

Mặc dù Lữ Bạch Liên đã 38 tuổi, nhưng nhan sắc của cô khá cao, dáng người được bảo dưỡng cũng không tệ, nhìn không khác gì thiếu phụ hai ba mươi tuổi.

Bạn thân của cô nhỏ tuổi hơn cô, dáng người tốt hơn cô, chỉ là nhan sắc lại kém hơn cô một chút.

Lúc này, bạn thân Triệu Tinh Tinh đang tận tình khuyên nhủ cô: "Chị Liên, chị không thể tiếp tục kén chọn như vậy được. Độ tuổi đẹp nhất của phụ nữ chúng ta nằm trong khoảng từ 18 tuổi đến 28 tuổi, sau đó là 29 tuổi đến 39 tuổi. Một khi vượt qua 40 tuổi, cho dù là dáng người hay là nhan sắc đều sẽ không ngừng xuống dốc, càng ngày càng tệ. Cho nên, nhân lúc bây giờ còn chưa đến 40 tuổi, chị mau gả bản thân đi, càng nhanh càng tốt."

Lữ Bạch Liên nhấp một ngụm cà phê, cười nói: "Tinh Tinh, đây không phải là lần đầu em nói những lời này."

Triệu Tinh Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Em đây chính là điển hình cho câu ‘Hoàng đế không vội thái giám đã gấp’, thật sự không hiểu tại sao chị có thể bình tĩnh được như vậy. Từ khi chị chia tay với tên tra nam kia lại chưa từng yêu đương thêm lần nào, chẳng lẽ chị vẫn còn tình cảm sâu đậm với tên tra nam kia sao? Vẫn còn chưa thoát ra được đoạn tình cảm kia?"

Lữ Bạch Liên nghe vậy thì khóe miệng giật một cái, trầm mặc một chút, mới hỏi: "Tinh Tinh, chị và em quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?"

Triệu Tinh Tinh kỳ quái nhìn bạn mình một cái, "Chúng ta biết nhau từ năm 09, đến nay đã được 14 năm."

Lữ Bạch Liên trầm ngâm một lát nói: "Tinh Tinh, thật ra trong mười mấy năm qua, trong lòng chị có một chuyện chưa từng nói với em, hôm nay chị sẽ dứt khoát mở lòng nói với em vậy!"

Triệu Tinh Tinh không khỏi mở to hai mắt, hỏi: "Chị Liên, chuyện gì vậy?"

Lữ Bạch Liên nói: "Thật ra, chị đã kết hôn, trước khi biết em, chị từng có một cuộc hôn nhân."

Triệu Tinh Tinh nghe vậy thì "A" một tiếng, kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Chị Liên vậy mà đã kết hôn? Chuyện lớn như vậy chị thế mà có thể giấu ở trong lòng mười mấy năm không nói với em?”

Lữ Bạch Liên cười khổ nói: "Cuộc hôn nhân này có thể nói là một lời khó nói hết, chị không nói với em, chủ yếu là vì chị đóng một vai diễn vô cùng ám muội trong cuộc hôn nhân này, không có mặt mũi nói với em!"

Triệu Tinh Tinh: "…"

Lữ Bạch Liên vừa nhớ lại vừa nói: "Hắn cao mét tám, tuấn tú lịch sự, tốt nghiệp đại học 985, ngoại trừ điều kiện gia đình tương đối bình thường ra thì các phương diện khác đều không tệ, ít nhất là không tệ trong mắt chị."

Nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt của bạn thân, trong lòng Triệu Tinh Tinh lập tức hiểu ra, bạn tốt vẫn còn tình cảm đối với người chồng trước mà cô chưa từng nhắc tới.

"Ban đầu là chị theo đuổi hắn, quen biết không đến một năm đã tiến vào lễ đường hôn nhân."

Lữ Bạch Liên tiếp tục nói: "Ngay từ đầu, chị thực sự muốn trải qua một cuộc sống tốt đẹp với hắn. Lúc đó, hắn không muốn đi làm, chỉ muốn dấn thân vào giới văn học mạng, lấy việc gõ chữ để kiếm sống. Chị cổ vũ hắn ủng hộ hắn, thậm chí còn vừa đi làm vừa nuôi hắn, còn vừa phải quản lý việc nhà, chiếu cố hắn từng li từng tí một."

Nghe đến đó, Triệu Tinh Tinh liền biết không ổn.

"Đáng tiếc, vận may của hắn không tốt, quyển sách đầu tiên vừa viết ra đã bị vùi dập giữa chợ rồi."

Lữ Bạch Liên nhấp một hớp cà phê, chậm rãi kể lại chuyện cũ năm đó cho bạn tốt, "Lúc đó, chị có an ủi hắn, cổ vũ hắn, sau đó hắn lấy lại tinh thần, viết cuốn sách thứ hai. Kết quả, vẫn thất bại. Lúc đó trong lòng chị đã nghĩ, có lẽ hắn không có thiên phú, không ăn được chén cơm này, nhưng mà nhìn hắn chưa từ bỏ ý định, chị vẫn ủng hộ hắn viết cuốn sách thứ ba."

Triệu Tinh Tinh vội vàng hỏi: "Kết quả thì sao?"

Lữ Bạch Liên thở dài nói: "Kết quả, vẫn là thất bại!"

Triệu Tinh Tinh nói: "Quá tam ba bận, xem ra hắn thật sự không thích hợp ăn chén cơm này."

Ánh mắt của Lữ Bạch Liên có chút phức tạp, nói: "Lúc đó chị cũng nghĩ như vậy, phải biết viết một quyển sách là chuyện rất khó khăn, cần tốn rất nhiều thời gian và tinh lực. Hắn liên tục thất bại ba lần, tính cả thời gian chuẩn bị, đã qua hơn hai năm rồi. Trong hai năm này, hắn còn không kiếm về được phí internet, đều dựa vào một mình đi làm nuôi hắn, thậm chí nghỉ làm rồi còn phải làm việc nhà. Trải qua thời gian dài như vậy, chị khó tránh khỏi việc cảm thấy có chút phiền."

Triệu Tinh Tinh ngẫm lại những tháng ngày đó, gật đầu thông cảm.

Nếu đổi lại là cô, đoán chừng đã không kiên trì được thời gian dài như vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận