Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 107: Hối Hận

Mùng 16 tháng 8 âm lịch, buổi chiều 3 giờ 13 phút.

Dưới sự dẫn đầu của một chiếc Honda Accord, một chiếc Mercedes-Benz GL63 AMG dừng trước của nhà họ Giang ở thôn Long Sơn.

Người xuống xe Accord không ai khác chính là Lý Hưng Văn, vị khách hàng đầu tiên mà Giang Phong đón tiếp kể từ sau khi làm nghề mai mối, còn người xuống xe Mercedes-Benz GL63 AMG là Ngụy Nguyên Châu, khách hàng lớn của Lý Hưng Văn cùng con trai Ngụy Tuyết Phong.

Lúc xuống xe, cha con Ngụy Nguyên Châu cầm đầy quà trên tay, trong đó có 10 bình rượu Mao Đài, 10 tấm Đại Quốc Hỷ, mười hộp trà nổi tiếng cùng giỏ quà trái cây lớn.

Nhìn vào quà tặng là biết mang ý nghĩa thập toàn thập mỹ.

Nhìn thấy Giang Phong cùng Giang phụ, Giang mẫu đang chào đón, Lý Hưng Văn vội vàng đứng dậy và đại diện giới thiệu hai bên với nhau: “Chú Giang, thím Giang, Giang đại sư, để tôi giới thiệu với mọi người, vị này chính là người mà tôi đã đề cập đến trong cuộc điện thoại trước đó với Giang đại sư, ông chủ Ngụy, còn vị này là con trai của ông chủ Ngụy, Ngụy Tuyết Phong.”

Tiếp đó, lời thoại hai bên chào hỏi lẫn nhau không đề cập tới.

Sau khi chào hỏi xong, Ngụy Nguyên Châu đưa thuốc lá và rượu trong tay cho Giang Phong và nói: “ Giang đại sư, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chút quà nhỏ bất thành kính ý!”

Ngụy Tuyết Phong nghe vậy cũng đưa quà trong tay cho Giang Phong.

Giang Phong vừa khéo léo tiếp nhận quà tặng, vừa đưa về hướng cha mẹ, ngoài miệng vẫn không quên khách khí nói: “Ông chủ Ngụy, sao ông lại đem nhiều quà cáp như thế, ông thật là quá khách khí rồi!”

Ngụy Nguyên Châu cười nói: “Giang đại sư, tôi là người thẳng thắn, hi vọng ngài không phiền, chỉ cần Giang đại sư anh có thể thuận lợi giải quyết chuyện hôn sự của con trai tôi thì tôi vô cùng cảm kích!”

Giang Phong trên mặt lộ ra nụ cười chuyên nghiệp và nói: “Giải quyết vấn đề hôn nhân cho khách hàng là chuyên môn của tôi, ông chủ Ngụy cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được đối tượng kết hôn phù hợp cho anh Phong mà.”

Nói đến đây, Giang Phong dùng tay làm dấu mời, “Mời vào trong uống trà, chúng ta từ từ trò chuyện!"



1 giờ rạng sáng.

Tại một cư xá nào đó ở huyện thành.

Trong phòng 303, tòa nhà A18, trong phòng khách tối om, Châu Lệ Mai (vợ cũ của Chu Lượng) ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt u ám, ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc điện thoại di động của cô.

Cô ấy đã gọi điện cho chồng hiện tại từ mười giờ tối, bảo anh ta về nhà.

Lúc đó, khi người chồng hiện tại nhận được cuộc gọi đầu tiên đã trả lời một lát sẽ về.

Kết quả là hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng, Châu Lệ Mai chịu không nổi nên gọi lại lần nữa, nhận được tin nhắn trả lời là đang uống rượu với bạn, sẽ về ngay.

Tuy nhiên, lại hơn nửa giờ trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Châu Lệ Mai có chút tức giận gọi lại, sau đó đùng đùng nổi giận, kết quả là vẫn chưa đợi cô ta mắng mấy câu, người ta đã tắt điện thoại rồi!

Điều này khiến Châu Lệ Mai vô cùng tức giận, lập tức gọi thêm một cuộc nữa, nhưng đáng tiếc là người ta không bắt máy, dù cô có gọi hàng trăm cuộc nhưng người ta không nghe cuộc nào.

Châu Lệ Mai có bao giờ phải chịu cơn bực bội này?

Nhớ lúc trước khi cô ấy gả cho Chu Lượng, cứ mắng chửi Chu Lượng, buổi tối đi chơi cùng bạn bè, chỉ cần cô ấy gọi bảo về nhà là phải vội vàng về ngay, dù trễ mấy phút cũng đều bị ăn mắng.

Còn đối với việc cúp điện thoại hoặc không trả lời điện thoại, Chu Lượng chưa bao giờ làm dù chỉ một lần.

Bây giờ người chồng này là người chồng được mai mối sau khi cô và Chu Lượng ly hôn, điều kiện gia đình của anh ấy tốt hơn chồng cũ Chu Lượng của cô, ngoại hình của anh ấy không thua kém gì chồng cũ, thậm chí đến công phu trên giường cũng tốt hơn chồng cũ.

Nói tóm lại, Châu Lệ Mai vẫn thấy hài lòng.

Sau hơn một tuần kết hôn đến nay, người chồng hiện tại đối xử với cô rất tốt, dù sao hai người cũng là vợ chồng mới cưới mà!

Nhưng thái độ của chồng cô đối với cô tối nay đã phủ bóng đen lên trái tim của Châu Lệ Mai.

Vì vậy, cô phải thức gần như cả đêm để đợi người đàn ông đó trở về, nếu không giải thích rõ ràng, cô nhất định sẽ không để yên cho hắn.

Khi màn đêm buông xuống, nỗi oán hận trong lòng Châu Lệ Mai ngày càng nặng nề, đã sớm đạt đến ranh giới bùng nổ.

Không biết đã đợi bao lâu, ngay khi Châu Lệ Mai bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra với một tiếng cạch!

Vào lúc này, Châu Lệ Mai đã chờ đợi rất lâu trong nháy mắt liền mừng rỡ.

Tách, đèn trong phòng khách được bật lên, ánh sáng chói lóa làm Châu Lệ Mai vốn đã quen với bóng tối bị lóa mắt nên nheo mắt lại.

Rất nhanh, một người đàn ông nồng nặc mùi rượu bước vào, nhìn thấy Châu Lệ Mai đang ngồi trên sô pha, giống như là Lý Mạc Sầu nhìn thấy Lục Tự, xông tới rồi vung tay tát một cái “bốp” thật mạnh vào mặt Châu Lệ Mai.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận