Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 699: Sính Lễ Của Tưởng Gia (2)

Thôn Vĩnh An, trấn Thái Bình, huyện Tân An.

Đặng Đại ngồi ở trước cửa nhà mình, cầm một cái tẩu thuốc, tâm tình của hắn bây giờ đã hoàn toàn khác biệt so với một tuần lễ trước.

Một tuần lễ trước, Đặng Đại được "thím Lý" chỉ điểm, tiến về tỉnh thành mời Giang đại sư danh tiếng lẫy lừng mai mối cho mấy đứa con gái của hắn. Kết quả thật sự khiến cho hắn mừng rỡ không thôi.

Bây giờ, được Giang đại sư giới thiệu, lão nhị và lão ngũ nhà hắn đang qua lại với anh em Tưởng gia, gia cảnh của đối phương tốt đến mức khiến cho hắn không thể tin được.

Buổi sáng hôm nay, lão tam gọi điện thoại về nói với hắn, Giang đại sư đã tìm kiếm đối tượng xem mắt cho nàng, ngày mai sẽ nghỉ việc trở về, chuẩn bị đi xem mắt.

Mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, khiến cho trong lòng Đặng Đại thật sự cao hứng.

Hắn năm nay đã 78 tuổi, không biết còn có thể sống bao nhiêu năm nữa, lấy số lượng con cái của hắn, muốn nhìn thấy tất cả con gái lập gia đình là chuyện không thể nào.

Nguyện vọng ban đầu của hắn là chỉ cần có thể nhìn thấy một phần ba con gái lập gia đình thôi đã thỏa mãn rồi. Nhưng mà bây giờ có người mai mối như Giang đại sư ở đây, trong lòng Đặng Đại không nhịn được sinh ra một tia hi vọng, có lẽ hắn có thể nhìn thấy tất cả con gái lập gia đình khi còn sống?

Ngay tại lúc Đặng Đại đang hút thuốc và suy nghĩ lung tung, điện thoại dành cho người già bỗng nhiên vang lên. Hắn móc điện thoại di động ra xem, phát hiện là Giang đại sư gọi điện thoại tới, không khỏi mừng rỡ.

Điện thoại vừa được nhận, giọng nói của Giang Phong đã truyền tới, "Đặng lão, ăn cơm trưa chưa?"

Đặng Đại tươi cười trả lời: "Ăn rồi, Giang đại sư đã ăn chưa?"

"Cháu cũng ăn rồi!"

Hai người khách sáo vài câu, Giang đại sư mới nói về chuyện chính: "Đặng lão, hai anh em Tưởng gia ở chung với hai đứa con gái của ông rất tốt. Hai bên đều cảm thấy hài lòng về đối phương, chắc là ông cũng biết chuyện này đúng không?"

Đặng Đại cao hứng nói: "Biết rõ, bọn chúng đều nói với tôi, đây đều là công lao của Giang đại sư. Nếu như không có cậu giới thiệu giúp bọn chúng thì bọn chúng đời này tuyệt đối sẽ không thể tìm thấy đối tượng có điều kiện tốt như vậy."

Giang Phong cười nói: "Đặng lão không cần phải khách sáo, đây cũng do hai đứa con gái của ông đủ ưu tú, vừa rồi ông chủ Tưởng có gọi điện thoại cho cháu, nhắc tới chuyện lễ hỏi. Cháu gọi điện thoại cho ông, chính là muốn thương lượng một chút về chuyện lễ hỏi của bọn họ."

Đặng Đại nghe vậy hỏi ngược lại: "Giang đại sư, cậu cảm thấy tôi thu bao nhiêu sính lễ thì thích hợp?"

Sính lễ được nhiên là phải nhận rồi, đây là tập tục kết hôn mấy ngàn năm nay của Trung Quốc.

Nhưng mà số lượng sính lễ cũng là một chuyện đáng để ý, ít thì mặt mũi không dễ nhìn, nhiều thì lại giống như bán con gái. Người bình thường đều không hiểu nhiều mấy chuyện trong đó, chỉ có người hỗ trợ đáp cầu dắt mối mới biết được bao nhiêu sính lễ mới phù hợp với giá thị trường trước mắt.

Giang Phong nói: "Theo giá thị trường bên phía chúng cháu, sính lễ nằm trong khoảng từ ba mươi ngàn đến trăm ngàn, đương nhiên cũng có chỗ thấp hơn hoặc là cao hơn con số này, chỉ là tương đối ít mà thôi."

Đặng Đại nghĩ một lúc rồi nói: "Giang đại sư, tôi không có ý kiến gì về chuyện sính lễ này cả, chỉ cần hai con gái tôi có thể sống một cuộc sống hạnh phúc thì tôi đã hài lòng rồi. Chuyện sính lễ cậu cứ bảo Tưởng gia nhìn xem mà cho là được."

Giang Phong thầm khen một tiếng, nói: "Được, cháu đã hiểu, trước cứ như này đã. Cháu sẽ gọi điện thoại cho ông chủ Tưởng để bàn bạc về chuyện sính lễ, sau đó sẽ xác định một con số cho Đặng lão xem thế nào."

"Được rồi, vậy đành làm phiền Giang đại sư rồi."

"Không cần khách, là chuyện cháu phải làm, vậy cháu cúp trước đây, tạm biệt."

"Ừm, tạm biệt."

...

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong lại gọi điện thoại cho ông chủ Tưởng.

Điện thoại vừa được nhận, Giang Phong đã trực tiếp nói: "Ông chủ Tưởng, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại thương lượng chuyện sính lễ với nhà gái. Nhà gái chỉ hi vọng hai đứa con gái của bọn họ có thể có cuộc sống hạnh phúc, không có yêu cầu gì về chuyện sính lễ, để Tưởng gia các người tự quyết định."

Tưởng Tam trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Giang đại sư, vậy cậu cảm thấy nên cho bao nhiêu sính lễ thì phù hợp?"

Giang Phong nói: "Theo giá thị trường hiện tại ở bên này, sính lễ bình thường đều trong trong khoảng từ ba mươi ngàn đến một trăm ngàn, cũng có một số trường hợp là thấp hơn hoặc cao hơn con số này, còn tùy vào điều kiện của từng gia đình."

Tưởng Tam suy tư một chút rồi nói: "Giang đại sư, vậy tôi cho một người 180 ngàn, hai người 360 ngàn, cậu cảm thấy con số này có được không?"

Hắn đưa ra con số này, là có hai nguyên nhân:

Một, điều kiện Tưởng gia bọn họ không thể xem là quá tốt, nhưng cũng có chục triệu tiền tiết kiệm, dư giả hơn so với rất nhiều gia đình, sính lễ mà cho ít thì hiển nhiên là không thích hợp, nhất định phải cao hơn tiêu chuẩn bình thường.

Hai, hai đứa con trai của hắn cưới hai đứa con gái của người ta. Cuộc hôn nhân này nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Đến lúc đó, chuyện sính lễ nhất định sẽ bị người ta đem ra thảo luận, bởi vậy sính lễ chắc chắn không thể cho ít, nếu không nhất định sẽ bị người ta ném cho cái mũ keo kiệt.

Giang Phong nghe vậy thì cười nói: "Đương nhiên là được, sính lễ như này đã không thua gì ở các thành phố lớn rồi, có thể khiến cho hai chị em bọn họ được gả đi một cách rạng rỡ, không uổng công cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn bọn họ."

"Ngay cả Giang đại sư cũng nói vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

"Ừm, nếu ông chủ Tưởng đã nói về chuyện sính lễ, vậy ngày mai tôi sẽ sắp xếp 'xem gia môn', sau đó để bọn họ nhanh chóng kết hôn, ông cảm thấy thế nào?"

"Có thể, Giang đại sư cứ xem đó mà làm là được, bên phía chúng tôi không có ý kiến gì."

"Được rồi, vậy tôi sẽ lập tức sắp xếp."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận