Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 408: Tôi Nhất Kiến Chung Tình Với Cô Ấy, Tôi Muốn Cưới Cô Ấy Về Làm Vợ (2)

Bà Khúc nói khẽ:

"Con biết cái gì, vị đại sư này không phải là mấy tên bịp bợm kia, cậu ấy rất lợi hại, xem nhân duyên miễn phí cho cả tiểu khu chúng ta, xem ai cũng chuẩn, hiện tại việc này đã truyền khắp tiểu khu rồi, còn có mấy chục người vẫn đang xếp hàng kia kìa!

Trước đó, mẹ cũng xếp hàng hơn 2 tiếng đồng hồ mới có thể xem nhân duyên cho cháu trai cả của mẹ, con không biết vị đại sư kia thần kỳ như thế nào..."

Bà Khúc kể lại kỹ càng việc xem nhân duyên cho cháu trai cả với con trai, cuối cùng nói:

"Mẹ đã mời đại sư tối nay tới nhà chúng ta ăn cơm rồi, sau khi tan làm, bốn đứa các con đi qua đây gặp vị đại sư kia."

Khúc Hành Trường nghe xong thì rất kinh ngạc, theo lời của mẹ, thì vị đại sư này thật sự khó lường!

"Được, tan làm con sẽ dẫn mọi người qua."

"Ừ, cứ vậy đi, mẹ đi mua đồ ăn đây, cúp máy!"

...

5 giờ rưỡi chiều.

Bốn người Khúc gia lái xe tới nhà của ông bà nội.

Từ xa đã có thể thấy được một đám người đang tụ tập, ngoại trừ những người đang xếp hàng, thì còn có không ít người vây xem.

"Xem ra bà nội nói rất đúng, vị đại sư tính toán như thần này thật sự không đơn giản, xem từ giữa trưa tới giờ mà vẫn còn có nhiều người chờ đợi như thế."

Khúc Văn Hoa nhìn đám người kia, nói.

Khúc Văn Thiến hưng phấn nói:

"Cha, cha dừng xe ở đây đi. Chúng ta đi qua đó xem, tận mắt chứng kiến sự lợi hại của vị đại sư kia."

Khúc phụ dừng xe, cười, nói:

"Được, mọi người đi qua trước đi."

Thế là, anh em Khúc gia và mẹ cùng nhau xuống xe, đi tới chỗ đám người kia.

Sau khi bọn họ đi tới, thấy Giang Phong đang xem hôn nhân cho một người phụ nữ trung niên cỡ 34 - 35 tuổi.

"Cô Trương, cô kết hôn năm 24 tuổi, có một người con trai và một người con gái. Vợ chồng hai người quen biết nhau từ thời học sinh, hai người có thể nói là tâm hữu linh tê. Tiếc là duyên phận của hai người quá cạn, sau 30 tuổi, chồng cô không thể chịu được dụ hoặc ở bên ngoài, đứng núi này trông núi nọ, cuối cùng dẫn tới kết cục ly hôn."

Cô Trương nghe thấy thế thì liên tục gật đầu, nói:

"Đại sư, cậu nói chuẩn thật đó, tôi muốn biết nhân duyên tương lai của tôi như thế nào?"

Giang Phong nhìn cô, nói:

"Theo tính toán của tôi, hiện tại chắc hẳn cô Trương đã bắt đầu một mối tình mới, nhà trai lớn hơn cô vài tuổi, đã ly dị, có một người con, gia cảnh cũng được, có nhà, có xe, công việc không tệ, là quản lý của một công ty tầm trung."

Cô Trương kích động, gật đầu, nói:

"Đúng hết, nói đúng hết!"

Giang Phong cười nhẹ, tiếp tục nói:

"Cô Trương, mối tình mới này của cô cũng tạm được, cô và người đó rất xứng đôi, nếu như hai người kết hôn, tình cảm vợ chồng sẽ rất tốt.

Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là quan hệ giữa gia đình hai bên có thể sẽ không được thuận lợi, cô nên chuẩn bị tâm lý trước cho việc này."

Cô Trương hỏi:

"Đại sư, vậy tôi phải làm gì bây giờ?"

Giang Phong suy nghĩ một chút, nói:

"Tôi chỉ có thể mượn một câu bên trong <Ỷ Thiên Đồ Long Ký> để trả lời cô: Hắn cường mặc hắn cường, Thanh Phong qua gò núi; hắn hoành mặc hắn hoành, Minh Nguyệt chiếu Đại Giang."

Cô Trương nghe xong dường như suy nghĩ gì đó, đứng lên nói cảm ơn:

"Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm.”

Giang Phong khẽ mỉm cười, nói:

"Không cần phải khách khí, người tiếp theo."

Khúc mẫu và anh em Khúc Văn Hoa quan sát một màn này, thầm khiếp sợ trong lòng, lúc trước mặc dù đã được nghe bà nội nói, nhưng dù sao cũng không tận mắt chứng kiến, cho nên bọn họ vẫn ôm thái độ hoài nghi đối với vị đại sư tính toán như thần này.

Cho tới tận hiện tại, bọn họ mới biết bà nội không hề nói quá một chút nào, năng lực tính toán nhân duyên của vị đại sư trẻ tuổi này đúng thực là cực kỳ lợi hại.

Khúc phụ sau khi đậu xe xong cũng đi tới, một nhà bốn người đứng chung với quần chúng ăn dưa xung quanh, yên lặng quan sát sự thần kỳ của đại sư.

Vài phút một người, người nào cũng chuẩn, lúc nói cũng cực kỳ thẳng thắn, hầu như đều nghe xong là hiểu, không hề nói mấy lời như được sao chép nhau của mấy tên lừa gạt.

Quan sát một lúc, Khúc gia cũng như những người khác, xem Giang Phong như thần. Người nào tới thì xem cho người đó, bọn họ chưa từng thấy ai có năng lực xem nhân duyên mạnh như thế.

Thời gian rất nhanh đã tới 5 giờ 55 phút, bà nội Khúc đã làm đồ ăn xong, đi tới trước sạp của Giang Phong.

Giang Phong nhìn đồng hồ, cười, nói:

"Cũng trễ rồi, xem thêm một người nữa sẽ dừng lại, xin lỗi những người đứng phía sau."

"Đại sư, xem thêm vài người nữa đi mà!"

"Đúng đó đại sư, chúng tôi xếp hàng lâu như thế, đều sắp tới lượt rồi, cậu xem cho vài người nữa đi mà!"

"Đại sư, ngày mai cậu còn tới đây xem nữa không?"

"..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận