Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 815: Phòng Môi Giới Hôn Nhân Phát Thưởng Cuối Năm

10 giờ đêm.

Tại quán bar lớn nào đó tại tỉnh Ký, Hứa Như Bình đang ngồi trên ghế dài chiêu đãi bạn thân và mấy chị em của mình.

Bạn thân của cô họ Vương, hôm nay là sinh nhật của nàng.

Vương Khuê Mật trông rất xinh đẹp, lúc này nàng dán sát lỗ tai của Hứa Như Bình, hỏi: "Bình Bình, cậu nhỏ của cậu đâu, tại sao không có thấy hắn?"

Bởi vì trong quán rượu tương đối ầm ĩ, Hứa Như Bình cũng ghé sát lỗ tai bạn thân, nói: "Lúc đầu cậu của tớ có nói nếu hắn ở quán bar thì nhất định sẽ tới uống cùng chúng ta vài chén. Nhưng hôm nay rất không trùng hợp, cậu và mẹ tớ còn có bà ngoại nữa đều đi tỉnh Lỗ xem mắt rồi."

Vương Khuê Mật nghe vậy thì nói với vẻ tràn đầy tiếc nuối: "Thật là đáng tiếc, tớ hôm nay còn cố ý ăn mặc một phen, muốn lưu lại ấn tượng tốt với cậu của cậu, nhìn xem có cơ hội trở thành mợ nhỏ của cậu hay không, không nghĩ tới cậu của cậu vậy mà lại đi xem mắt rồi."

Hứa Như Bình trợn mắt nói: "Má nó, tớ xem cậu là bạn tốt, cậu lại muốn làm mợ nhỏ của tớ?"

Vương Khuê Mật cười hắc hắc nói: "Đây không phải phù sa không chảy ruộng ngoài hay sao! Chờ cậu của cậu trở về, cậu sắp xếp cho tớ gặp mặt một lần thôi, lại nói tốt cho tớ vài câu. Dù sao thì để người bạn tốt này trở thành mợ nhỏ không phải là tốt hơn nhiều so với những người phụ nữ khác hay sao?"

Hứa Như Bình đưa tay hung hăng bấm đùi bạn tốt một cái, mắng: "Cút đi, cậu của tớ lần xem mắt này trăm phần trăm thành công, cậu không có cơ hội rồi."

Vương Khuê Mật "Ai nha" một tiếng, nói: "Cậu là người ta bị lừa rồi." Nàng lập tức lại cười hì hì, nói: "Mấy chuyện như xem mắt là khó tin cậy nhất, cậu của cậu nhất định là không thể thành công, cậu vẫn nên suy nghĩ một chút về tớ đi!"

Hứa Như Bình lại bóp một cái lên đùi bạn thân, cười mắng: "Con nhóc này, tranh thủ thời gian dẹp bỏ ý niệm này đi, nếu không tớ bóp chết cậu."

"Ai nha, tớ sai rồi, đừng bấm, đau chết lão nương rồi!"

"Biết rõ sai rồi? Còn dám đánh chủ ý lên người cậu của tớ nữa hay không?"

"Không dám, cậu mau buông tay, nếu không tớ muốn phản kháng!"

"Cậu còn dám phản kháng? Cậu phản kháng một chút thử xem?"

"Không dám, Hứa đại tiểu thư tha mạng…"



Trưa ngày hôm sau.

Tỉnh thành tỉnh Lỗ, nhà hàng cao cấp nào đó.

Hai người hai nhà Vu - Hồ được Giang Phong sắp xếp gặp mặt, trong nháy mắt gặp mặt, Vu Tuấn Kiệt đã xác nhận được rằng cô gái có tư thế hiên ngang này chính là người hắn muốn tìm.

Hồ Thắng Hoa cũng có cảm giác tương tự, ánh mắt hai người vừa chạm nhau đã lập tức cọ ra lửa.

Giang Phong đã sớm quen thuộc với loại tràng diện này, giới thiệu qua cho hai bên, sau đó hai bên khách sáo bắt chuyện qua rồi mới ngồi xuống.

Bởi vì người hai nhà đến như nhau, liền binh đối binh tướng đối tướng, nói chuyện vô cùng thuận tiện.

Hai nhà môn đăng hộ đối, ngay cả chuyện già rồi mới có con đều giống nhau. Vu lão thái thái và Hồ lão thái thái thì càng không cần phải nói, hai người vừa trò chuyện đã không dừng được, có cảm giác như gặp nhau quá muộn màng.

Dâu cả Hồ gia nói chuyện với chị cả Vu gia, dâu hai Hồ gia nói chuyện với chị hai Vu gia, đều là người cùng cấp bậc, đương nhiên rất dễ tìm được chủ đề chung.

Ví như con dâu cả Hồ gia nói về chuyện cưỡi ngựa với chị cả Vu gia, hai người đều thích cưỡi ngựa, đương nhiên là trò chuyện một cách vô cùng hứng thú rồi.

Mà dâu thứ Hồ gia thì lại trò chuyện về hàng xa xỉ phẩm, hai người có thể nói là thuộc các loại hàng xa xỉ như lòng bàn tay, trao đổi những gì mình biết, trò chuyện cực kì ăn ý.

Còn về nhân vật chính là Vu Tuấn Kiệt và Hồ Thắng Hoa, với điểm xứng đôi hôn nhân siêu cao kia thì càng không cần phải nói nhiều.

Điều làm cho hai người hưng phấn là, mặc dù đây là lần đầu bọn họ gặp mặt, nhưng lúc nói chuyện trời đất, hai người đều có thể nhanh chóng đọc hiểu hàm nghĩa bên trong ánh mắt của đối phương. Chỉ cần nhìn qua, đối phương liền biết là có ý gì, loại cảm giác ý hợp tâm đầu kia, thật sự khiến cho hai người muốn ngừng mà không được.

Tóm lại, trong buổi ra mắt hôm nay, làm người làm mối là Giang Phong vô cùng thoải mái, chỉ cần chuyên tâm đối phó mỹ thực trước mắt là được, chuyện còn lại căn bản không cần hắn quản nhiều.

Bữa cơm này ăn trong vòng hai đến ba giờ, người hai nhà đều cực kì hài lòng.

Trước khi tan cuộc, Giang Phong cười nói: "Vu tổng, chị Hồ, tôi thấy hai người đúng kiểu vừa gặp đã yêu, phía sau hai người có thể tự mình ước hẹn, không cần người làm mối như tôi nhiều chuyện nữa. Tôi cũng có thể thành công lui ra rồi."

Hồ Thắng Hoa phóng khoáng nói: "Giang đại sư, anh là người có tác dụng mấu chốt nhất, không có anh hỗ trợ đáp cầu dắt mối, tôi và Vu tổng đời này có lẽ cũng không có cơ hội gặp nhau. Anh hiếm khi mới tới tỉnh Lỗ của chúng tôi một lần, tôi phải phụ trách đem chiêu đãi tốt mới được."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận