Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 387: Ông Mai Giang, Cậu Không Đùa Với Tôi Đó Chứ?

Xưởng gia công đồ gia dụng Quốc An.

Tuy xưởng này có kích thước không lớn, nhưng bên trong lại vô cùng đầy đủ.

Ông chủ của xưởng họ Trình, vợ chồng ông Trình đã kinh doanh cái xưởng này hơn mấy chục năm rồi, mặc dù xưởng gia công đồ gia dụng của bọn họ không sánh bằng với những nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng mà chất lượng thì lại ngang ngửa.

Cho nên việc buôn bán khá tốt.

Làm việc mấy chục năm, hai vợ chồng đã để dành được mấy chục triệu, cũng coi như là có chút danh tiếng trong giới bán đồ gia dụng.

Ông chủ Trình có một người con trai, tên của xưởng này cũng chính là tên của con trai ông.

Nói tới con trai, vợ chồng ông Trình không biết nên khen hay là trách mới phải.

Sau khi con trai tốt nghiệp đại học, ý định ban đầu của vợ chồng hai người đương nhiên là muốn con trai về nhà giúp đỡ xưởng của gia đình, sau khi con trai làm quen rồi, thì có thể kế nghiệp cha, tiếp quản xưởng đồ gia dụng này.

Nhưng mà điều làm cho vợ chồng ông Trình cảm thấy bất đắc dĩ chính là con trai hoàn toàn không có hứng thú với cái xưởng của gia đình mình, sau khi tốt nghiệp, anh suốt ngày đi sớm về trễ, trầm mê với việc câu cá.

Từ nhỏ con trai họ đã thích câu cá, điều này cả hai vợ chồng đều biết, với lại con trai họ còn rất có thiên phú ở phương diện câu cá, chỉ cần con trai cầm cần câu đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không quay về tay không.

Sau khi con trai lên cấp 2, điều này càng rõ ràng hơn, nói nhà bọn họ có cá được bắt ở ngoài tự nhiên nhiều tới mức ăn không hết cũng chẳng hề khoa trương.

Vốn dĩ vợ chồng ông Trình nghĩ rằng, con trai bọn họ trầm mê với việc câu cá như thế, chắc chắn sẽ không chịu làm việc đàng hoàng, dù sao thì câu cá có lợi hại tới đâu, cũng chỉ có thể không thiếu ăn mà thôi, chẳng lẽ có thể nhờ câu cá để phát tài được à?

Nhưng mà, hành động sau đó của con trai làm cho hai người cảm thấy bản thân hoàn toàn không theo kịp thời đại.

Bọn họ không biết rằng việc câu cá này còn được tổ chức thi đấu, mấy năm gần đây, với tài câu cá cao siêu của mình, con trai của bọn họ đã quét sạch các cuộc thi câu cá lớn trong nước, bắt được vô số giải á quân, thậm chí còn nhận được giải quán quân của cuộc thi câu cá dành cho bậc thầy cả nước.

Chỉ dựa vào việc câu cá, một năm con trai bọn họ có thể kiếm được hơn mấy trăm ngàn tệ, mặc dù tốc độ kiếm tiền không thể sánh được với xưởng của gia đình nhà bọn họ, nhưng cũng đã đủ làm cho vợ chồng ông Trình cảm thấy rất tự hào vì con trai của mình.

Tuy nhiên, cũng có vấn đề làm cho hai người đau đầu, suốt ngày con trai chỉ nghĩ tới việc phải câu cá như thế nào, trời vừa sáng đã cầm cần câu đi ra ngoài, bình thường đều phải tới khuya mới quay về, người mà anh tiếp xúc đều là những người yêu thích việc câu cá, suốt mấy năm ngay cả một người bạn gái cũng không có.

Con trai không gấp, nhưng cha mẹ gấp.

Nhưng mà, hôn nhân bây giờ không phải hoàn toàn do cha mẹ làm chủ như thời xưa nữa, cho nên cha mẹ có gấp cũng vô dụng, quan trọng là con trai có bằng lòng nghe hay không.

...

Ăn sáng xong, Giang Phong đưa bạn gái về lại trường.

Lúc hắn lái xe tới xưởng gia công đồ gia dụng Quốc An đã 10 giờ sáng rồi.

Giang Phong lái xe tới, chào người gác cổng xong, sau đó tiến vào bên trong xưởng, gặp mặt ông chủ.

"Xin chào ông chủ Trình, cháu tên là Giang Phong, là một người làm mai mối, mạo muội tới đây đã làm phiền hai người rồi!"

Sau khi nhìn thấy ông chủ, Giang Phong lập tức tự giới thiệu bản thân.

"Thì ra là ông mai Giang đến thăm, cậu vừa tới xưởng của tôi liền sáng rực lên, mau vào uống chén trà đi."

Ông chủ Trình đang đau đầu vì chuyện hôn sự của con trai, nghe thấy có người mai mối tới liền vô cùng nhiệt tình.

Sau khi nói cảm ơn, Giang Phong đi theo ông chủ Trình vào phòng làm việc của ông.

Khi đi ngang qua khu vực làm việc của công nhân, Giang Phong tán thưởng:

"Ông chủ Trình, xưởng nhà chú làm ăn tốt thật đó!"

Ông chủ Trình cười, nói:

"Nhìn lên thì không bằng, nhưng nhìn xuống thì lại dư dả, dù sao thì nơi này cũng đã được xây dựng mấy chục năm rồi, đồ gia dụng của gia đình chúng tôi có chất lượng tốt, cho nên không thiếu khách hàng."

Sau khi vào phòng làm việc.

Ông chủ Trình bảo Giang Phong ngồi xuống, sau đó rót cho hắn một tách trà nóng.

Phong cách mai mối trước giờ của Giang Phong là thẳng thắn, hắn không thích đánh Thái Cực, lần này cũng không ngoại lệ. Trong lúc ông chủ Trình pha trà, hắn nói:

"Ông chủ Trình, nghe nói Trình Quốc An con trai chú vẫn chưa có bạn gái, không biết chuyện này có phải là thật hay không?"

Ông chủ Trình gật đầu, thở dài, nói:

"Là thật, chú và mẹ nó đều rất gấp, nhưng mà nó lại không gấp một chút nào, suốt ngày đi nghiên cứu cách để câu cá, hoàn toàn không nghĩ tới việc bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi."

Giang Phong mỉm cười, nói:

"Nhưng mà cháu nghe nói rằng anh Trình là một tay câu cá có tiếng trong nước, mỗi năm có thể kiếm được hơn mấy trăm ngàn tệ! Mặc dù cháu không nghiên cứu lĩnh vực câu cá, nhưng mà dù là bất kỳ ngành nghề nào, có thể đứng trên đỉnh của nghề đó, ngoại trừ thiên phú, thì còn cần cả sự yêu thích và cố gắng.

Cho nên, mỗi ngày anh Trình đi nghiên cứu cách để câu cá là đang làm chính sự.

Còn về hôn sự, việc này phải xem duyên phận, duyên chưa tới, có gấp cũng vô dụng, làm không tốt rất dễ vì gấp mà xảy ra sai lầm, sẽ ảnh hưởng tới cả đời."

"Ông mai Giang nói đúng, cho nên dù trong lòng của chú và mẹ nó rất gấp, cũng chỉ thúc giục nó qua lời nói mà thôi."

Ông chủ Trình vừa nói chuyện, vừa đẩy tách trà tới trước mặt Giang Phong, sau đó đưa tay ra hiệu mời.

Giang Phong một lần nữa nói cảm ơn, nâng tách trà lên, thổi mấy hơi, uống một hớp nhỏ, nói:

"Ông chủ Trình, mục đích tới đây lần này của cháu chắc chú cũng biết rồi, cháu muốn làm mai mối cho anh Trình."

Ông chủ Trình cười, nói:

"Đây là chuyện tốt, chú và mẹ nó đều ước gì nó rút ra thời gian để kết hôn sinh con!"

Giang Phong đặt tách trà xuống:

"Ông chủ Trình, không gạt chú, bên cháu có một vị khách cực kỳ ưu tú, nếu như anh Trình thật sự có ý định muốn cưới vợ, cháu có thể tác hợp cho bọn họ.

Còn về việc hai người có thể thành đôi hay không, phải xem anh Trình có thể đả động người ta hay không."

Ông chủ Trình nghe xong liền cảm thấy rất hứng thú, vội vàng hỏi:

"Ông mai Giang, người khách đó như thế nào vậy, có thể nói cho chú biết trước một chút được không?"

Giang Phong không trả lời, mà hỏi lại:

"Ông chủ Trình, chú có biết tập đoàn nước khoáng XXX?"

Ông chủ Trình nghe thấy thế thì chẳng hiểu ra sao, không phải đang nói tới chuyện ra mắt à, tại sao chủ đề đột nhiên bị thay đổi rồi?

Nhưng mà, ông vẫn trả lời:

"Đương nhiên là biết, ai mà không biết nước khoáng XXX chứ, ông mai Giang hỏi việc này để làm gì?"

Giang Phong cười, nói:

"Bởi vì vị khách hàng mà cháu nói chính là con gái một của tổng giám đốc tập đoàn nước khoáng XXX, cũng chính là công chúa Lăng nổi tiếng kia."

Ông chủ Trình nghe xong thì sắc mặt có chút thay đổi, trầm giọng nói:

"Ông mai Giang, cháu không đùa với chú đó chứ?"

Lời này quá bất hợp lý, nếu như không phải ông thấy Giang Phong lái chiếc xe mấy trăm ngàn tệ tới, thì e là ông đã đứng dậy đuổi người rồi.

Đường đường là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nước khoáng XXX, tại sao công chúa Lăng còn cần phải ra mắt?

Có bịa thì cũng bịa cho thật một chút có được không?

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận