Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 224: Lợi Ích Khi Gả Cho Người Thật Thà (2)

Trên thực tế, cho dù cô ấy là người phụ nữ như thế nào, cho dù bề ngoài cô ấy phóng túng, không bị trói buộc, tùy tiện và sung sướng như thế nào, sau khi cô ấy trở về nhà, cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường.

Hầu như không người phụ nữ nào không mong cuộc hôn nhân của mình có thể luôn hạnh phúc và bền chặt.

Và cảm giác hạnh phúc và bền chặt này, một người đàn ông lương thiện có thể cho bạn mà không cần bạn nhắc nhở, đây là khí chất của chính họ. Khi phụ nữ ở bên cạnh những người này, họ không phải lo lắng về việc đàn ông thay lòng đổi dạ, và cũng không phải lo lắng về những biến cố bất ngờ, bởi vì những người thật thà sẽ không làm điều đó, và họ có thể ứng phó với nó.

Người thật thà có thói quen trước sau như một, cùng với thói quen tiết kiệm tài chính có thể khiến hầu hết phụ nữ cảm thấy yên tâm.

Người thật thà không chỉ thật thà trong lòng mà còn thật thà trong cuộc sống, ví dụ như ngày ăn ba bữa, ngày ngủ tám tiếng, hay rèn luyện thân thể đều được người thật thà coi là những chuyện nên làm.

Khi một người phụ nữ kết hôn với một người đàn ông thật thà, cuộc sống của cô ấy sẽ nhờ họ mà được cải thiện.

Bất kể vào lúc nào, những người thật thà đều sẽ giúp đỡ những người xung quanh họ, bản thân họ không chỉ sống một cuộc sống khỏe mạnh và an yên mà còn giúp cho những người xung quanh họ sống hạnh phúc.

Đây là một trạng thái xa xỉ khó mà có được khi kết hôn với một người đàn ông khác.

Một người đàn ông thật thà không có nhiều thủ đoạn như những người đàn ông khác, vì vậy anh ta có thể tự nhiên tiết kiệm thời gian quậy phá để thu dọn và chỉnh lý công việc và cuộc sống của mình, vì vậy một trong những đặc điểm lớn nhất của một người đàn ông thật thà là làm mọi thứ ngay ngắn rõ ràng.

Khi một người phụ nữ ở bên một người đàn ông thật thà, cô ấy sẽ thấy rằng tâm trạng rối bời, chuyện trong gia đình và con đường sự nghiệp đều bị người đàn ông ảnh hưởng một cách vô tri vô giác và trở nên có trật tự.

Dần dần, tâm trạng của người phụ nữ sẽ bình lặng, sự nghiệp suôn sẻ, mọi việc đều sẽ nỗ lực phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Đây là những lợi ích khác nhau của việc kết hôn với một người thật thà mà Lâm Nguyệt từng nghe mọi người đúc kết lại.

Từ nhỏ cô đã mắc bệnh ngoài da, lớn lên cô chỉ muốn lấy một người đàn ông thật thà không ghét bỏ cô, thế thì cô mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc ổn định, không cần lo chồng sẽ chán ghét mình mà đi làm loạn.

Bây giờ có một người đàn ông thật thà và lễ phép ở trước mặt cô, tất nhiên Lâm Nguyệt sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô lập tức gật đầu và nói: "Ông mai Giang, tôi không có ý kiến gì cả.”

Giang Phong nhận được câu trả lời dứt khoát, ậm ừ nói: "Vậy thím Lâm và chị Nguyệt, hai người chờ một chút, tôi lên xe gọi điện thoại đây."

Hai mẹ con đều gật đầu đồng ý.

Giang Phong liền lên xe, sau đó gọi điện thoại cho Giang Văn Tây.

Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong liền nói ngắn gọn: “Anh Tây, em đã tìm được một người bạn đời tốt cho anh rồi, cô ấy về mọi mặt đều tốt, nhưng khuyết điểm duy nhất là từ nhỏ đã mắc bệnh ngoài da, căn bệnh ngoài da này tuy không truyền nhiễm nhưng khắp người trông vẫn có chút đáng sợ, không biết anh có thể chấp nhận được không?"

Giang Văn Tây có chút thấp thỏm hỏi: “Tiểu Phong, đó không phải là loại bệnh ngoài da mưng mủ khắp người đó chứ, nếu thế thì có lẽ anh không thể chấp nhận được!”

Giang Phong nói: “Không có nghiêm trọng đến thế, chỉ là những nốt đỏ lớn nhỏ khác nhau, nếu số lượng ít thì giống như bị muỗi đốt vậy đó, nhưng mà trên người cô ấy có rất nhiều nên trông hơi đáng sợ.

Cũng chính vì căn bệnh ngoài da này mà một cô gái tốt như cô ấy vẫn chưa từng kết hôn cũng chưa từng có bạn trai, nếu không có căn bệnh ngoài da này làm phiền lòng thì công bằng mà nói, anh Tây không xứng với người ta đâu.

Hơn nữa, bố mẹ cô ấy đã từng đưa cô đến nhiều bệnh viện để gặp các chuyên gia, có chuyên gia từng nói rằng bệnh ngoài da của cô ấy có thể tự động biến mất sau khi cô ấy mang thai.

Tất nhiên, điều này có thể không đáng tin cậy, nhưng nếu đó là sự thật, thì anh Tây sẽ có được phước lớn rồi!”

Giang Văn Tây bị choáng ngợp bởi những lời nói của Giang Phong, “Thế thì anh đồng ý!”

Giang Phong cười nói: “Anh Tây, em vừa mới nhờ cô ấy chụp một số bức ảnh một phần cơ thể của cô ấy, em sẽ gửi chúng cho anh trên WeChat, anh xem trước đi, nếu anh thật lòng có thể chấp nhận thì phản hồi lại cho em, sau đó em sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

Giang Văn Tây nhanh chóng trả lời: "Được thôi!"

Giang Phong cúp điện thoại, sau đó chuyển tiếp bức ảnh mà Lâm Nguyệt vừa gửi cho anh ta sang cho Giang Văn Tây.

Sau đó, chưa đến một phút, Giang Văn Tây đã gọi điện thoại lại.

Ngay khi điện thoại được kết nối, Giang Văn Tây liền nói: “Tiểu Phong à, căn bệnh ngoài da này đối với anh hoàn toàn không có vấn đề gì."

Đây quả thực là lời nói trong lòng anh ta, căn bệnh ngoài da này đối với người bình thường có thể đáng sợ hoặc ghê tởm, nhưng đối với người quanh năm chăm sóc hai bệnh nhân bại liệt như anh ta, nói đây là chuyện nhỏ có lẽ vẫn có chút khoa trương, nhưng anh ta thật sự không cảm thấy có gì đáng sợ hay ghê tởm cả.

Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Văn Tây, Giang Phong gật đầu nói: “Em hiểu rồi, thế thì em sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với người ta và ấn định thời gian địa điểm cho cuộc gặp mặt của hai người.”

“Được thôi, vất vả cho em rồi!”

“Có vất vả gì đâu, trước mắt là vậy nha, đợi bàn xong em sẽ nói với anh!”

“Ừm!”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong mở cửa xe bước xuống, mỉm cười với mẹ con nhà họ Lâm: “Vừa rồi tôi gửi ảnh của chị Nguyệt cho anh họ tôi xem, có lẽ cô và anh ấy thật sự có duyên phận, sau khi anh ấy nhìn thấy thì không có ý kiến gì cả, hơn nữa còn nói có thể gặp chị Nguyệt bất cứ lúc nào!”

Nghe thấy điều này, cả hai mẹ con nhà họ Lâm đều vô cùng ngạc nhiên.

Sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có một người đàn ông nói rõ rằng anh ta không bận tâm đến căn bệnh ngoài da của cô, điều này khiến trong lòng Lâm Nguyệt cảm thấy hài lòng về người đàn ông có bản chất thật thà này.

Lâm mẫu cười, có chút hưng phấn nói: “Ông mai Giang, Tiểu Nguyệt nhà tôi bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt cậu ta, thời gian này cậu có thể tùy ý sắp xếp, chúng tôi sao cũng được!”

Giang Phong trầm ngâm một lát, nói: "Vậy tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi?"

Lâm mẫu nói: “Được thôi.”

Giang Phong liền đưa ra quyết định: “Địa điểm dùng bữa tại nhà hàng Ngũ Phúc ở thị trấn các người, không thành vấn đề chứ?"

Lâm mẫu liên tục gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

Sau khi ấn định thời gian gặp mặt, tiếp đó Giang Phong vừa sưởi ấm, vừa hỏi Lâm Nguyệt về công việc và sở thích của cô ấy, mặc dù hắn đã biết rõ tất cả những điều này, nhưng để tiện thì hắn vẫn muốn hỏi một lần.

Đồng thời, hắn cũng giới thiệu chi tiết hoàn cảnh của Giang Văn Tây cho mẹ con nhà họ Lâm.

Cuộc trò chuyện gần kết thúc, Giang Phong đứng dậy cười nói: “Thím Lâm, chị Nguyệt, thế tôi đi trước nhé, chúng ta chiều nay gặp lại!”

Hai mẹ con nhà họ Lâm nói vài câu khách sáo, rồi mới nhìn Giang Phong rời đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận