Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 825: Giang Phụ Giang Mẫu Một Năm Kiếm Được Trăm Vạn (2)

Làm người mai mối ở nông thôn, tết xuân chính là mùa thịnh vượng, ngày trước, tết xuân mỗi năm bà Lý đều không có chút thời gian nhàn rỗi nào, mỗi ngày đều ăn cơm thịt cá ở ngoài quán, ăn xong còn có hồng bao cầm về.

Qua một mùa tết xuân, cơ bản có thể kiếm được hơn vạn.

Nhưng tết xuân năm vừa qua lại có chút không tốt, người tìm bà làm mai mối chỉ lác đác vài người, không có mấy, thỉnh thoảng lắm mới có thể tới quán cơm ăn một bữa, qua một tết xuân như vậy, bà chỉ tác hợp được một đôi vợ chồng, kiếm được hơn vạn tiền mai mối.

Sang tới tết xuân năm nay, người tìm bà làm mai mối lại càng ít, một tháng qua không có lấy một người, chờ đến tận giờ ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

Tết xuân những năm qua, ở nhà bà đều tấp nập người đến người đi, mỗi ngày đều có người tới nhà bà tặng đủ loại quà, nhưng năm nay nhà bà lại thật quá quạnh quẽ, hôm nay đã là hết tết ông Táo, kết quả ngay cả một người khách cũng không có.

Nhìn cảnh này, tết xuân năm nay có lẽ ngay cả một người tới mời mai cũng không có.

Cho nên, bà Lý liền bị bệnh.

Bà Lý nằm ở trên giường, trong lòng chửi mắng Giang Phong thôn bên cạnh không ngừng.

Nếu như không phải vì Giang Phong tiến vào cái nghề mai mối này, vậy nhà bà năm nay chắc chắn vẫn đông khách như trước đây, bà cũng có thể tới nhà hàng ăn cơm mỗi ngày, ăn xong về còn có tiền cầm tay, qua một cái tết xuân là có thể dễ dàng kiếm được hơn vạn.

Mà đấy chỉ mới là tiền mặt, đủ loại quà tặng như rượu, thuốc lá, trà còn chưa tính vào đó đâu!

Nhưng bây giờ, tất cả đã sụp đổ....

Thật ra, điều kiện nhà bà Lý ở trong thôn đã tính là rất khá, những năm qua bà làm mai mối tích lũy được không ít tiền, con cái nhà bà cũng coi như có chí tiến thủ, đi làm làm ăn đều có thu nhập rất tốt, cơ bản đều đã có nhà có xe, căn bản không cần bà phải quan tâm.

Nhưng bà chính là tức không chịu nổi, dù sao trước đây bà mỗi năm đều có thể kiếm được hai, ba mươi vạn, bây giờ khoản tiền dễ dàng kiếm được kia lại trực tiếp lọt xuống hố, đổi lại là người khác cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận sự thật như vậy.

Chuyện bà Lý bị tâm bệnh, bạn già của bà cũng biết rõ, khuyên vài câu thấy không có tác dụng liền gọi điện thoại cho con cái, bảo mấy đứa trở về ăn tết sớm một chút, đồng thời khuyên giải mẹ mình cho tốt.

Bà Lý có hai đứa con trai, một đứa con gái, con trai lớn là Lý Phú, con trai thứ là Lý Hào, con gái út là Lý Yên, con cái của bà cũng đều coi như hiếu thuận, con gái út Lý Yên đi làm không có ngày nghỉ lễ thì coi như thôi, còn hai đứa con trai còn lại của bà vừa nghe tin mẹ bị tâm bệnh xong liền trực tiếp đóng cửa trước thời hạn, mang theo con cái vội vàng lái xe trở về.

Hơn tám giờ tối, con trai lớn, Lý Phú, về tới nhà đầu tiên.

Lý Phú vừa vào nhà đã lập tức cùng vợ đi tới phòng mẹ mình làm công tác tư tưởng.

“Mẹ, mọi chuyện cha đã nói qua với con rồi, hiện tại điều kiện của chúng con đều rất tốt, mà từ khi con hiểu chuyện, tết xuân năm nào cũng thấy mẹ bận tối mày tối mặt, không có thời gian cùng chúng con ăn tết thoải mái, giờ nếu mẹ đã không làm mai mối được nữa thì năm nay hãy cùng chúng con ăn tết thật vui vẻ, không cần phải lo nghĩ tới chuyện làm mai mối kia làm gì.”

Bà Lý ngồi dậy, thở dài: “Mẹ đây là đang đau lòng mà thôi, hai, ba mươi vạn một năm đấy, cứ như vậy bay mất, đều do cái thằng nhóc sao chổi họ Giang ở thôn bên cạnh kia, hại mẹ năm nay kiếm được có tí tiền.”

Lý Phú giật nảy mình, vội vàng dặn: “Mẹ, lời này mẹ đừng đi ra ngoài nói lung tung, người ta làm mai mối lợi hại, đó là bản lĩnh của người ta, mẹ cũng đừng vì không có ai tới mời mẹ làm mai mối mà mắng chửi người ta làm gì.”

Mặc dù hắn ở bên ngoài làm ăn, nhưng thanh danh của đại sư mai mối Giang Phong ở thôn bên cạnh kia hắn vẫn biết, nghe nói bây giờ xe người ta lái cũng có giá trị tới mấy ngàn vạn, bình thường toàn kết giao với đại nhân vật có tiền có thể, đây không phải là người nhà bọn họ có thể trêu chọc nổi.

Thấy dáng vẻ sốt sắng của con trai lớn, bà Lý khó chịu nói: “Sao lại không thể mắng? Nếu như không phải vì cái tên sao chổi kia thì nhà ta sao có thể trở thành như bây giờ? Mẹ đang làm mai mối tốt, mỗi năm kiếm được một đống tiền, là nó đánh gãy đường tài lộ của mẹ, mẹ mắng nó vài câu thì đã làm sao?”

Vợ Lý Phú cũng là người trấn Thanh Hà, chỉ là khác thôn với nhà chồng mà thôi, cô cũng biết rõ Giang đại sư là người lợi hại, nghe vậy liền nói: “Mẹ, cái này đúng là mẹ không nên mắng, mẹ vẫn luôn ở chỗ này nên không biết thanh danh người ta ở bên ngoài vang dội đến mức nào đâu.

Từ hơn một năm trước đến giờ, cậu ta đã giúp không biết bao nhiêu đại minh tinh, đại phú hào làm mai mối, nghe nói cũng có không ít người trong nhà làm quan cũng tới tìm cậu ta làm mai mối, bây giờ giao thiệp quan hệ của cậu ta rất lợi hại, nếu như chọc giận cậu ta, hậu quả có lẽ chúng ta không chịu nổi.”

Bà Lý nghe vậy xong vẫn không xem Giang Phong ra gì, nói: “Mấy đứa cũng lo xa quá rồi, nó cũng chỉ là giúp khách làm mai mối mà thôi, kể cả có thành công thì nó cũng chỉ ngồi thu tiền mai mối mà thôi, có thể tạo được quan hệ gì với người ta?”

Cũng không trách được bà lại nói như vậy, người xưa có câu, cô dâu, chú rể vào phòng, người mai mối ném qua tường, bà làm mai mối cũng đã hai mươi mấy năm, cặp vợ chồng tác hợp thành công cũng không phải số ít, nhưng làm gì có người nào bắt quan hệ với bà đâu?

Nhiều lắm cũng chỉ là lúc gặp mặt thì lên tiếng chào hỏi mà thôi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận