Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 291: Hoa Tươi Tặng Mỹ Nhân

Bốn rưỡi chiều.

Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ Xuyên tỉnh.

Kiều Phượng Hoàng và các đội viên đang huấn luyện chiến đấu, sau khi giao đội viên cho một huấn luyện viên khác, cô liền trở về phòng ngủ tắm rửa, thay quần áo, thậm chí còn trang điểm nhẹ, việc mà cô gần như chẳng bao giờ làm.

Sau khi làm xong những việc này, Kiều Phượng Hoàng liền đi tới cửa doanh trại, sau đó đón xe đi tới tiệm lẩu xx.

Cô không mang xe riêng tới bộ đội, còn xe quân đội thì không phải thứ có thể tùy tiện dùng, cô lại không muốn làm phiền người khác chở đi, cho nên liền lựa chọn đón xe, thuận tiện.

Đó là vì bây giờ cô là huấn luyện viên, có quyền ra vào doanh trại thoải mái, nếu như là đội viên, muốn nằm thôi cũng không dễ dàng.

Một đường đi không nói gì.

...

5 giờ 46 phút chiều.

Tại cửa ra vào của tiệm lẩu xx, Giang Phong và Bạch Tử An cuối cùng cũng thành công gặp được Kiều Phượng Hoàng.

Vào giây phút nhìn thấy Kiều Phượng Hoàng, tròng mắt Bạch Tử An đã hoàn toàn dính lên trên người người ta, hắn cảm thấy cô gái này mặc quân trang dĩ nhiên là vô cùng hiên ngang, nhưng dù không mặc quân trang thì trên người cô cũng tỏa ra khí chất hào hùng, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta kính nể.

Mà vào giây phút Kiều Phượng Hoàng nhìn thấy Bạch Tử An, trong lòng cũng sinh ra cảm giác vô cùng hài lòng, khí chất văn nhân độc nhất vô nhị kia xem như là phù hợp với sở thích của cô, thoạt nhìn còn đẹp trai hơn so với trong ảnh chụp.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy phải ít nhất mười giây đồng hồ, Giang Phong mới mỉm cười giới thiệu hai người.

“Xin chào huấn luyện viên Kiều!”

“Xin chào giáo sư Bạch!”

“Hoa tươi tặng mỹ nhân, hi vọng cô sẽ thích.”

“Cảm ơn anh, hoa tươi rất đẹp, tôi rất thích.”

Hai người bắt chuyện vài câu với nhau, sau đó Bạch Tử An liền tặng bó hoa tươi mua trên đường tới đây cho Kiều Phượng Hoàng.

Kiều Phượng Hoàng mỉm cười nhận lấy bó hoa tươi, khách sáo vài câu xong mới cùng Giang Phong và Bạch Tử An đi vào tiệm lẩu.

Cách trang trí của tiệm lẩu này toát lên cảm giác cực kì sang trọng cao cấp, còn quý phái hơn nhiều so với những tiệm lẩu có thương hiệu dây chuyền, Giang Phong không cần hỏi cũng biết giá cả nơi này có thể đè chết người như thế nào.

Rất nhanh sau đó, Kiều Phượng Hoàng đã xe nhẹ đường quen dẫn Giang Phong và Bạch Tử An tới một phòng riêng được quây kín, nơi này có cung cấp dịch vụ quản gia 1:1, trong suốt bữa ăn, bạn muốn ăn gì, quản gia sẽ giúp bạn nấu nướng bày biện tất cả, khách chỉ cần thoải mái thưởng thức món ăn là được.

Có điều, ba người không phải là tới chỉ để ăn cơm, mà xem mắt mới là chuyện chính, đương nhiên không cần loại dịch vụ này.

Lúc gọi món, Kiều Phượng Hoàng cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của Giang Phong và Bạch Tử An, sau đó mới gọi toàn bộ món, đều là thứ có giá cả không thấp.

Chờ người phục vụ rời đi rồi, Kiều Phượng Hoàng mới giới thiệu: “Tiệm lẩu này có thể xem như là một trong những tiệm lẩu cao cấp của tỉnh thành này, hương vị quả thật rất được, nghe nói nơi đây dùng công thức lẩu bí truyền từ Thành triều, cái này là thật hay giả cũng không quan trọng, dù sao thì chỉ cần ăn ngon là được.”

Bạch Tử An cười nói: “Bây giờ, các nhà hàng cao cấp làm thức ăn ngon đã trải rộng khắp cả nước, không có tới trăm năm lịch sử thì không đáng để người ta để ý, không quan tâm tới lịch sử với điển cố về thức ăn của nhà hàng này là thật hay giả, trước tiên cứ dán cái nhãn nhà hàng đã trăm năm tuổi đã, chỉ có như vậy mới có thể thu hút thêm càng nhiều người sành ăn tới thưởng thức.”

Kiều Phượng Hoàng lắc đầu nói: “Bây giờ con người đã không còn mù quáng đuổi theo cái danh tiếng lâu năm như trước kia nữa rồi, tất cả cuối cùng vẫn phụ thuộc vào hương vị và cách phục vụ, nếu như ăn không ngon hoặc là thái độ phục vụ không tốt, thì đứng nói là có danh tiếng trăm năm tuổi, dù có là danh tiếng ngàn năm tuổi thì cũng không thu hút nổi khách hàng nào tới.”

Bạch Tử An gật đầu đồng tình: “Quả đúng là như vậy, giống như quán thịt vịt nướng xx có tiếng tăm lớn ở kinh đô kia, không phải cuối cùng cũng vắng tanh sao!”

Kiều Phượng Hoàng nói: “Chuyện đó tôi cũng có nghe nói, chủ yếu là hương vị không còn ngon như trước đây, cộng thêm giá cả cắt cổ, mà bên ngoài cũng có rất nhiều quán thịt vịt nướng cùng loại, dần dần không còn ai muốn tới đó làm công tử Bạc Liêu vung tiền nữa.”

Cứ như vậy, Bạch Tử An và Kiều Phượng Hoàng, anh một câu tôi một câu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện về ẩm thực, sau đó lại nói sang tới những nhà hàng trăm năm tuổi không còn khách kia, dù có thêm trăm năm tuổi nữa cũng không thay đổi được thế cục.

Hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, khiến cho Giang Phong chẳng có gì để làm, chỉ biết nhìn mà cảm thán không thôi.

Rất nhanh sau đó, nồi lẩu và đủ loại đồ ăn kèm giá không thấp đã được người phục vụ mang lên.

Mặc dù phần lớn người Quế tỉnh không ăn được cay, nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ có thể ăn cay rất tốt, Giang Phong và Bạch Tử An chính là trường hợp ngoại lệ này, vì vậy, đối với nồi lẩu mùi hương tươi thơm cùng màu sắc mê người khiến người nhìn cũng đã thấy cay kia, hai người đều cảm thấy hấp dẫn.

“Anh Giang, giáo sư Bạch, bắt đầu ăn thôi, mọi người muốn ăn gì thì cứ nhúng, không cần khách khí đâu!” Kiều Phượng Hoàng một bên gắp sách bò lên nhúng vào nồi lẩu, một bên cười nói.

“Được được, bắt đầu thôi, phải thưởng thức thật tốt nồi lẩu cao cấp này xem rốt cuộc hương vị ngon đến mức nào mới được.” Giang Phong đương nhiên cũng sẽ không khách khí, trực tiếp nhúng thịt dê cuốn mình thích ăn vào lẩu.

Bạch Tử An cũng không khách khí, nhúng ruột vịt giòn ngon vào nồi.

Trong nồi lẩu đang sôi sùng sục, thịt dê cuốn được lát mỏng chỉ cần nhúng vài giây đồng hồ là đã chín mềm, sau đó chấm vào nước sốt được pha chế cẩn thận, vừa đặt vào miệng, mùi vị tê cay tươi thơm đã tràn ngập, dư vị vô tận.

“Khó trách huấn luyện viên Kiều lại nói đây là tiệm lẩu cao cấp ở tỉnh thành này, mùi vị thật đúng là rất tuyệt!” Giang Phong vừa ăn vừa khen ngợi.

Lúc này, Bạch Tử An cũng đang thưởng thức hương vị tê cay thơm ngon, giòn sựt của ruột vịt trong miệng, đồng thời ca ngợi: “Mùi vị thật sự rất tốt, không nghĩ tới huấn luyện viên Kiều lại biết ăn uống như vậy.”

Kiều Phượng Hoàng cười nói: “Giáo sư Bạch quá khen rồi, tôi thật ra không hề biết nhiều về chuyện ăn uống như vậy, bình thường, nhiệm vụ huấn luyện ở bộ đội rất nặng, cơ bản không có cơ hội ăn cơm bên ngoài, chỗ này chẳng qua là tình cờ cùng trưởng bối trong nhà tới ăn vài lần, cho nên mới biết rõ.”

Bạch Tử An dò hỏi: “Huấn luyện viên Kiều, bây giờ ngoại trừ huấn luyện ra còn phải chấp hành đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm nữa, cơ bản chẳng có thời gian nhàn rỗi nào, chẳng lẽ huấn luyện viên Kiều định cứ tiếp tục như vậy mãi sao? Huấn luyện viên Kiều có từng nghĩ tới việc treo một chức quan nhàn tản trong bộ đội hay chưa?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận