Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 221: Kéo Quần Lên Chạy

Bây giờ phạm vi mà Giang Phong có thể tìm kiếm đối tượng xứng đôi đã bao trùm cả huyện Bách Lương, gần 2 triệu người dân, cho nên việc tìm được đối tượng xứng đôi phù hợp đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng đơn giản.

Mặc dù sau đó còn rất nhiều khách hàng khác đến nhà mời mai mối, nhưng Giang Phong chỉ tự mình tiếp hai vị khách Giang Văn Tây và Trương Quế Hoa mà thôi, những người khác hắn đều giao cho anh cả và chị hai xử lý, thậm chí nếu không làm kịp, hắn còn nhờ cha mẹ giúp đỡ một tay.

Dù sao thì có Giang Phong đưa ra danh sách người xứng đôi, Giang gia chỉ cần tùy tiện đi nói chuyện là được, xác suất thành công cực kỳ cao.

Sau khi đưa danh sách xứng đôi của tất cả khách hàng cho cha mẹ, anh cả và chị hai, Giang Phong lập tức đi tới trấn Đại Pha, ở đây có đối tượng xứng đôi phù hợp với Giang Văn Tây.

...

Trấn Đại Pha.

Thôn nào đó.

Lâm Nguyệt đang nướng cây mía.

Ở vùng nông thôn của huyện Bách Lương, sau khi thời tiết trở lạnh, việc mà người dân thích làm nhất chính là đốt một đống lửa, sau đó tụ lại, cùng nhau sưởi ấm, trò chuyện.

Đống lửa kia ngoại trừ dùng để sưởi ấm, còn có thể dùng để nướng đủ loại đồ vật khác nhau, ví dụ như khoai lang, củ sắn, mấy loại có vị ngọt,...

Món mà Lâm Nguyệt thích nướng nhất là cây mía, đặt cây mía vào trong đống lửa nướng, sau đó lấy dụng cụ chuyên dụng ra để gọt nhanh lớp vỏ bên ngoài, nhân dịp còn nóng mà ăn, vị ngọt trôi thẳng vào trong lòng, cực kỳ ấm áp, dễ chịu.

Nơi này chỉ có hai mẹ con Lâm Nguyệt ngồi sưởi ấm, dù cho nhà bọn họ có nhóm lửa hay không đều sẽ không có hàng xóm nào tới, sau khi cô bắt đầu hiểu chuyện cũng chẳng đi qua nhà hàng xóm chơi nữa.

Nguyên nhân của chuyện này là do từ nhỏ Lâm Nguyệt có bệnh ngoài da, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm trọng.

Bệnh này xuất hiện từ khi Lâm Nguyệt 5 tuổi, nguyên nhân phát bệnh thì cô không rõ, nói chung là mọc vảy nến khắp cả người, vừa ngứa vừa xấu.

Vì chữa trị cho cô mà cha mẹ đã đưa cô tới không biết bao nhiêu là bệnh viện, tìm không biết bao nhiêu bác sĩ.

Tiếc là dù cho thoa thuốc gì đi nữa đều chỉ trị được phần ngọn, không trị được phần gốc.

Dù có thể làm cho nó hết hẳn trong thời gian ngắn, nhưng mà sau một khoảng thời gian nữa nó lại xuất hiện, làm cô vô cùng bực bội.

May mà bệnh ngoài da này không phải là bệnh truyền nhiễm, với lại mặt, cổ và tay cô đều không có, nếu không e là cô chẳng dám đi ra ngoài gặp người khác.

Mặc dù bệnh ngoài da của Lâm Nguyệt không lây, nhưng mà loại bệnh đó thật sự quá kỳ lạ, hàng xóm xung quanh cũng không biết rốt cuộc nó có truyền nhiễm hay không, cho nên không ai dám liều lĩnh cả.

Vì thế, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không hàng xóm sẽ không tới nhà của Lâm Nguyệt, dù có tới cũng tuyệt đối không ngồi xuống ghế nhà bọn họ.

Từ nhỏ, Lâm Nguyệt đã được cha mẹ khuyên rằng không nên tới nhà người ta chơi.

Có thể nói là từ nhỏ tới lớn, Lâm Nguyệt đều sống trong cô đơn, không có lấy một người bạn ở trong thôn.

Cho tới khi cô đi tới nơi khác học, Lâm Nguyệt mới làm quen được với một vài người bạn, tất cả đều là những người bạn do cô giấu tình trạng bệnh ngoài da của mình mới làm quen được, nếu không giấu nó đi, e là cũng chẳng ai dám kết bạn với cô.

Có nỗi lo về bệnh ngoài da này cho nên thành tích học tập của Lâm Nguyệt vẫn luôn không tốt, sau khi tốt nghiệp trung học liền nghỉ học!

Cô về nhà hai năm, sau đó cũng giống như những người khác, đi tới tỉnh Quảng Đông làm công.

Nhoáng một cái mà 18 năm đã trôi qua, năm nay Lâm Nguyệt đã 36 tuổi rồi, nhưng mà vẫn chưa quen bạn trai bao giờ.

Nói thật, với bề ngoài của Lâm Nguyệt, tuy rằng không xuất sắc, nhưng mà vẫn trên mức trung bình, nếu như không phải mắc loại bệnh ngoài da kỳ lạ kia, cô chắc đã gả đi được từ lâu rồi.

Nhưng mắc phải loại bệnh ngoài da này, cô hoàn toàn không có tâm tình gì để yêu đương cả.

Đúng thế, ngay cả ý muốn thử cũng không có.

Nói tới việc này không thể không nhắc tới một chuyện đã xảy ra trong lúc cô đi làm ở tỉnh Quảng Đông, khi đó cô mới vừa 19 tuổi, trong một đêm đi ra ngoài dạo phố, trở về nhà có hơi trễ, trên đường về phòng trọ, cô có đi ngang một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Sau đó tình tiết cẩu huyết trên tivi xuất hiện, cô vậy mà lại bị một người đàn ông cầm dao bắt đi.

Người đàn ông kia muốn cưỡng bức cô.

Dù sao khi đó Lâm Nguyệt vẫn còn trẻ, kinh nghiệm ra đời không nhiều, bị người đàn ông lạ cầm dao dọa sợ, đầu óc trống rỗng, sau đó giống y như một con thú bông mặc cho người đàn ông kia muốn làm gì thì làm.

Nhưng kết quả vô cùng buồn cười, dưới ánh đèn mờ ảo, tên đàn ông kia vừa cởi đồ của cô ra, thấy mấy điểm đỏ rậm rạp, chằng chịt khắp người cô, tên đó lập tức bị dọa sợ.

Tên đó lập tức lộ ra biểu tình như thấy quỷ, sau đó chửi thề một câu rồi kéo quần lên chạy.

Để lại một mình Lâm Nguyệt nằm trong gió.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lâm Nguyệt vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy bi thương, may mắn vì bản thân tránh thoát được việc chị chà đạp, bi thương vì ngay cả tội phạm cưỡng X còn ghét bỏ cô, vậy thì cả đời này cô có thể gả cho ai được chứ?

Cũng bắt đầu từ lúc đó, Lâm Nguyệt không còn muốn quen bạn trai nữa.

Thực ra trong suốt nhiều năm qua cũng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô, nhưng mà Lâm Nguyệt không cho bọn họ cơ hội.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận