Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 223: Lợi Ích Khi Gả Cho Người Thật Thà

Thị trấn Đại Pha.

Lâm gia.

Giang Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị Nguyệt, không biết chị có thể chụp một bộ phận gửi cho tôi được không? Eo, chân, lưng, chỗ nào chị thấy tiện để chụp đều được, chị cứ coi như đang đi khám bệnh đi, không cần có bất cứ lo ngại nào đâu.”

“Cái này…” Lâm Nguyệt có chút do dự, thời đại bây giờ để lộ một chút eo, chân, lưng cũng không thành vấn đề, mấu chốt là bệnh ngoài da này của cô có chút ghê tởm, cô thật sự không muốn cho ai khác xem ngoại trừ bác sĩ.

Thấy Lâm Nguyệt có chút do dự, Giang Phong nói thêm: “Thật ra thì chị không chụp cũng được, tôi chắc chắn có thể thuyết phục được người anh cùng họ đó của tôi, nhưng tôi cho rằng tốt nhất là để cho anh ấy nhìn thấy trước bệnh ngoài da này như thế nào, thế thì sau này hai người tiếp xúc với nhau sẽ đỡ ngượng ngùng, cũng sẽ không gây ra hiểu lầm gì bởi vì điều này.

Lâm mẫu ở bên cạnh nói giúp vào: “Tiểu Nguyệt à, con cứ nghe theo ông mai Giang mà chụp vài bức ảnh bộ phận đi, dù sao chuyện con mắc bệnh ngoài da cũng không có gì là bí mật, người trong thôn ai cũng biết, thêm một người nhìn thấy cũng không có gì to tát cả, nếu như người ta có thể chấp nhận hoàn cảnh của con thì chẳng phải mọi thứ đều vui vẻ sao!”

Giang Phong trấn an nói: “Chị Nguyệt yên tâm đi, ông mai như tôi đây cũng coi trọng đạo đức nghề nghiệp, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ quyền riêng tư của chị, chỉ là người làm mai như tôi thích làm rõ chuyện tốt xấu, vì vậy nếu hai bên vẫn muốn tiến tới thì khả năng nên chuyện rất cao. Đây cũng là lý do chính tại sao từ khi tôi vào nghề đến nay hễ giúp người ta mai mối thì đều thành công từ lần gặp đầu tiên, chưa bao giờ cần phải gặp đến lần thứ hai."

Nghe vậy, Lâm Nguyệt không do dự nữa, gật đầu nói: “Thế thì được rồi, ông mai Giang, cậu đợi một tí!” Nói rồi lại nhìn sang Lâm mẫu và nói: “Mẹ vào đây chụp ảnh giúp con một tí nhé!"

Lâm mẫu gật đầu, nói với Giang Phong: “Thế thì ông mai Giang cậu ngồi đây đợi tí nhé.”

Giang Phong ừm một tiếng, "Đi đi!"

Sau khi chào hỏi Giang Phong, hai mẹ con đi vào trong phòng, ước chừng hai ba phút sau hai người mới ra ngoài.

Lâm Nguyệt nói với vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Ông mai Giang, cậu kết bạn WeChat với tôi đi, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu!”

Giang Phong gật đầu, lấy điện thoại ra và quét mã để thêm bạn bè.

Sau đó, Lâm Nguyệt đã gửi đi các bức ảnh mà cô ấy vừa mới chụp.

Giang Phong xem một chút, phát hiện Lâm Nguyệt thật sự nghe lời mình, chụp cả eo, chân và lưng của cô ấy, trong các bức ảnh đều có những nốt đỏ dày đặc, thoạt nhìn thực sự rất đáng sợ.

Nhưng mà Giang Phong biết đây không phải bệnh truyền nhiễm, hơn nữa anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

Sau khi Lâm Nguyệt gửi ảnh qua cho Giang Phong, cô ấy vẫn quan sát những thay đổi trên nét mặt của anh ấy, và thấy rằng vẻ mặt của anh ấy rất bình tĩnh và không có biểu hiện ghê tởm gì cả, vì vậy cô ấy thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Giang Phong xem ảnh qua một lượt rồi mới cất giọng: “Chị Nguyệt, thế bây giờ tôi gọi ngay cho người anh cùng họ đó của tôi để nói với anh ấy về việc này, nếu như anh ấy đồng ý thì tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau, không biết ý của chị thế nào?”

Lâm Nguyệt còn chưa kịp bày tỏ ý kiến, Lâm mẫu đã vội vàng nói: “Ông mai Giang, Tiểu Nguyệt nhà tôi không có vấn đề gì cả, có thể gặp bất cứ lúc nào!”

Phải biết rằng chuyện hôn sự của con gái từ lâu đã trở thành tâm bệnh của bà, bây giờ không dễ gì mà nhìn thấy được hy vọng, bà ấy đương nhiên là người chủ động hơn bất kỳ ai khác!

Trên thực tế, bản thân Lâm Nguyệt cũng rất vội rồi, các cô gái 26 tuổi trong thôn đều nóng lòng lập gia đình, sợ vài năm nữa sẽ thành cô gái già, còn cô năm nay đã 36 tuổi rồi, nói không vội thì tuyệt đối là nói dối.

Vì vậy, nghe thấy mẹ vội vàng trả lời, Lâm Nguyệt cũng không có phản bác, ngược lại gật đầu nói: "Nếu như anh ta không ngại hoàn cảnh của tôi, thế thì tôi nguyện ý gặp mặt anh ta."

Giang Phong nghe vậy trong lòng đã có tính toán, nhưng vẫn mở điện thoại di động ra và gửi ảnh của Giang Văn Tây cho Lâm Nguyệt, “Chị Nguyệt, đây chính là ảnh của anh trai cùng họ của tôi, cô xem thử đi, nếu không có ý kiến gì thì tôi sẽ lên xe gọi điện thoại!”

Lâm Nguyệt nhấp vào ảnh của Giang Văn Tây xem một hồi, nói thật lòng thì người thực sự có ngoại hình bình thường, không bằng những người đàn ông theo đuổi cô ấy trước đây. Nhưng có một điều mà ông mai Giang đã nói rất đúng, người đàn ông này có khuôn mặt chất phác và thật thà, nhìn qua có vẻ là một người đàn ông lương thiện và có trách nhiệm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận