Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 666: Nghịch Thiên Cải Mệnh, Giang Đại Sư Ngài Đúng Là Thần Tiên Tại Thế

Ngày kế tiếp.

Sáu giờ chiều.

Quán cơm nào đó, Trần Chí Hải gặp đối tượng xem mắt và mẹ của cô.

Quán cơm này do Trần Chí Hải cắn răng chọn, hắn đã lớn như vậy rồi nhưng cũng chỉ có lúc tham gia hôn lễ của bạn bè người thân mới tới những quán cơm cấp bậc như này để ăn cơm. Hắn bình thường đều ăn thức ăn nhanh giá rẻ, thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp tới mấy quán ăn nhỏ ăn một nữa đã xem như là xa xỉ rồi.

Cũng không phải là hắn ăn không nổi, công nhân lắp đặt điều hoà giống như hắn vào lúc mùa thịnh vượng, vất vả đúng là vất vả, nhưng thu nhập hàng tháng cũng hơn chục ngàn.

Hắn chỉ là biết cách tiết kiệm mà thôi.

Điều kiện gia đình hắn kém, điều kiện bản thân cũng bình thường không có gì lạ, nếu như còn không biết cách để dành ít tiền thì đời này của hắn có đến 80-90% là sẽ phải cô độc.

Sau khi Giang Phong giới thiệu, hai bên chào hỏi lẫn nhau.

Trần Chí Hải không dám nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ là nhìn thoáng qua. Dáng người của đối phương rất tốt, tướng mạo không thể nhìn thấy rõ ràng bởi vì bị kính râm che mất một phần, nhưng chỉ nhìn phần lộ ra thôi thì dù đôi mắt không dễ nhìn thì cũng đủ để xứng với hắn ồi.

Mẹ của đối phương là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền lành, không khó ở chung lắm. Từ ngũ quan của bà lờ mờ có thể thấy được dáng vẻ lúc còn trẻ không tệ.

Lúc Trần Chí Hải chọn quán cơm này, đã chuẩn bị tư tưởng "Xuất huyết nhiều”. Hắn đã nghĩ rất kỹ, nếu đã mời người ta đến đây ăn cơm, vậy thì phóng khoáng chút, đừng keo kiệt, nếu không còn không bằng đến mấy quán ven đường!

Bởi vậy, lúc gọi món ăn, Giang ông mai và hai mẹ con cũng chỉ khách sáo gọi một số món ăn, mà Trần Chí Hải lại chủ động gọi thêm mấy món ăn.

Lúc chờ đợi thức ăn được mang lên, Giang Phong nói: "Chị Tiểu Cầm, nơi này không có người ngoài, cô có thể tháo kính râm xuống không?"

"Đương nhiên là có thể." Lộ Tiểu Cầm lên tiếng, sau đó đưa tay lấy kính râm xuống.

Bên dưới kính râm là một đôi mắt nhìn qua thì rất bình thường, nhưng mà nhìn kỹ mới có thể phát hiện đôi mắt này thật ra đã mất đi phần "Thần" quan trọng nhất. Hai mắt vô thần, chính là nói về đôi mắt của Lộ Tiểu Cầm.

Sau khi nhìn thấy diện mạo thật sự của đối phương, trong lòng Trần Chí Hải cảm thấy một trận lửa nóng, biểu hiện càng nhiệt tình hơn. Hắn vốn dĩ không phải là ngưới nói nhiều, nhưng lúc đối mặt với Lộ Tiểu Cầm lúc nói không hết lời, muốn xâm nhập hiểu rõ tất cả của cô, cảm thấy vô cùng hứng thú đối với những việc nhỏ xảy ra xung quanh cô.

Lộ Tiểu Cầm bị sự nhiệt tình của hắn lây nhiễm, dần dần mở lòng nói chuyện với hắn.

Lộ mẫu nhìn thấy sự thay đổi của con gái thì không khỏi nở nụ cười.

Con gái đã bị mù tám năm, tuy nói con gái có thể tự gánh vác của sống của mình phía sau này, nhưng người làm mẹ như bà sao có thể yên tâm để cho con gái mình sinh sống một mình được chứ!

Bởi vậy, bà luôn ở cạnh và chăm sóc cho con gái trong suốt tám năm qua.

Nếu như con gái lần này xem mắt thuận lợi, có thể thành đôi với người đàn ông có dáng vẻ đáng tin cậy trước mắt, vậy sau này con gái sẽ có người chăm sóc. Bà không cần quá lo lắng cho đứa con gái đáng thương này nữa.

Qua một bữa cơm, Trần Chí Hải và Lộ Tiểu Cầm đều bày tỏ đã gặp nhau quá muộn màng.

Nhân lúc Trần Chí Hải đi tính tiền, Giang Phong nói với người mẹ: "Dì Đường, dì thấy anh Trần có được không?"

Lộ mẫu gật đầu nói: "Con người không tệ, nói chuyện không xốc nổi, có sao nói vậy, thực sự cầu thị, rất đáng tin cậy."

Giang Phong gật đầu nói: "Anh Trần là người trung thực đáng tin, làm công mười mấy năm tích lũy được hơn 400 ngàn. Mặc dù không nhiều tiền, nhưng đáng tin hơn so với mấy người tiêu sạch tiền hàng tháng hay là mấy người vay nợ ngoài kia nhiều. Chị Tiểu Cầm làm việc trong năm năm qua, chắc là cũng tích lũy được không ít tiền, hai người góp một chút, mua căn phòng nhỏ tại tỉnh thành, lấy tiền công trước mắt của hai người bọn họ, có thể sinh sống ở tỉnh thành này đã rất khá rồi. Sau khi có nhà ở sẽ không cần phát sầu về chuyện đi học của con cái sau này."

Lộ mẫu nghe vậy thì liên tục gật đầu, "Giang đại sư nói đúng, tôi tán thành hôn sự của bọn chúng, chỉ cần hai người bọn chúng ở chung được với nhau thì có thể đăng ký kết hôn."

Nghe xong lời này của Lộ mẫu, Giang Phong liền biết hôn sự này đã thành!



Giang Phong nói lời giữ lời, sau khi bên phía Thái tổng gửi thống kê số nhân viên bị mù qua, hắn liền phái người tới đăng ký tư liệu, sau đó hắn lại tìm kiếm đối tượng giúp từng nhân viên mù này.

Sau khi tìm được đối tượng xứng đôi, phần tiếp theo đương nhiên sẽ do nhóm bà mai phụ trách, không cần Giang Phong phí tâm.

Giang Phong rảnh rỗi, cảm thấy Khuất Hải Đông cũng đã tỉnh táo lại, liền quyết định bay tới thành phố Hàng Châu tâm sự cùng hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận