Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 119: Thu Hoạch Lớn

Chủ nhật, ngày mùng 2 tháng 10 năm 2022.

Thành phố tỉnh Quế.

Hồ Văn Hoa lần lượt đặt túi quà tạ môi như thủ lợn, thịt mông, giò heo, rượu, thuốc lá, trà, bánh kẹo, bánh quy lên trên xe, sau đó nói với ba mẹ vợ của mình: "Ba, mẹ, ba mẹ còn muốn dặn dò gì nữa không?"

Ngô phụ nói: "Không có gì, lái xe phải chú ý an toàn!"

Ngô mẫu nhìn về phía con gái nói: "Tới nhà người khác phải chú ý lễ phép, thấy người thì phải chào hỏi, dù sao lễ nhiều người ta sẽ không trách!"

Ngô Vũ Đình bất đắc dĩ nói: "Con biết rồi mẹ, con gái mẹ vẫn hiểu lễ nghi cơ bản mà."

Ngô mẫu nói: "Được rồi, đường xá xa xôi, các con đi sớm về sớm nhé!"

"Vâng, ba mẹ, bọn con đi đây!" Hồ Văn Hoa đáp một tiếng, sau đó cùng vợ là Ngô Vũ Đình lên xe, mở ra định vị dẫn đường, chạy về phía thôn Long Sơn của trấn Thanh Hà.

Mà cách bọn họ không xa, một chiếc xe chở đầy quà tạ môi cũng chạy về hướng tương tự. Ngồi trên xe này không phải là ai khác, chính là hai vợ chồng Viên Nghị và Triệu Tĩnh.

...

Trấn Thanh Sơn.

Thôn Chu Gia.

Chu Thập Lục đem các loại quà tạ môi mang lên chiếc xe, sau đó cùng vợ cùng nhau lái xe đi tới trấn Thanh Hà thôn Long Sơn.

...

Trấn Đại Pha.

Vương Phong và vợ cùng lái xe chạy tới thôn Long Sơn của trấn Thanh Hà, trên xe cũng chứa đầy đủ các loại quà tạ môi.

...

Vợ chồng Hà Húc...

Vợ chồng Chu Hiểu Bôn...

Còn có vợ chồng Vi Minh Kiệt và một thành viên trên bảng độc thân ban đầu ở thôn Long Sơn.

...

Hôm qua có khoảng tám người khách tổ chức đám cưới, Giang Phong biết tám người khách này chắc chắn sẽ đến nhà tạ môi vào hôm nay, cho nên tối hôm qua đã bàn với ba mẹ sẽ nấu món gì chiêu đãi khách.

Bây giờ, nhà cũ của Giang Phong đã bị phá, căn nhà mới vừa làm nền xong, nhanh nhất cũng phải chờ cuối năm mới dọn vào ở trong biệt thự song lập được.

Cũng may, trước khi phá căn nhà, cha con Vi Thiên Đức đã sớm dựng giúp nhà tôn tạm thời và lò bếp.

Lúc này, Giang Phong và ba đang phụ mẹ chuẩn bị các món ăn đủ kiểu.

Sau mười giờ sáng, đã bắt đầu lần lượt có khách đến nhà.

Người tới đầu tiên đương nhiên là vợ chồng Vi Minh Kiệt và vợ chồng nào đó của thành viên trên bảng độc thân trong thôn ban đầu. Sau đó là vợ chồng Chu Thập Lục, vợ chồng Chu Hiểu Bôn, vợ chồng Hà Húc, vợ chồng Vương Phong và khách ở thị trấn gần đây.

Đến cuối cùng chính là vợ chồng Hồ Văn Hoa và vợ chồng Viên Nghị ở tỉnh thành.

Ngoại trừ hai người khách trong thôn, sáu người khách khác đều lái xe tới, sáu chiếc xe xếp thành một hàng đỗ ở trước căn nhà tôn của nhà họ Giang, các loại quà tạ môi đắt tiền và phong bì dày được chuyển vào căn nhà tôn.

Hàng xóm trông thấy cảnh tượng như vậy đều không ngừng hâm mộ.

Buổi trưa, nhà Giang Phong bày hai bàn, chiêu đãi khách đến nhà tạ môi.

Bởi mấy người khách đều phải lái xe, mọi người không uống rượu nữa, chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó lần lượt tạm biệt rời đi.

Trước khi đi, Giang Phong tặng mỗi cặp vợ chồng một câu chúc phúc, cũng kéo bọn họ vào nhóm WeChat duyên trời tác hợp, lại lần lượt đánh số cho bọn họ.

Đến lúc này, trong nhóm khách của hắn đã có mười lăm cặp vợ chồng.

Đồng thời, phạm vi tìm kiếm xứng đôi cũng mở rộng tới phạm vi kinh người là một trăm sáu mươi dặm. Phạm vi này xem như đã thật sự không nhỏ, xem như đã có thể bao phủ một phần ba huyện lớn như huyện Bách Lương.

Nếu đổi lại thành huyện Lâm Xuyên bên cạnh, vậy tìm kiếm phạm vi bao phủ cả huyện cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chờ sau khi các vị khách lần lượt rời đi, Giang mẫu lại lập tức đi vào căn nhà tôn chứa đầy quà tạ môi, bắt đầu khâu kiểm kê mà bà thích nhất.

Trong thời gian qua, Giang mẫu đã rút ra được kinh nghiệm nhận lễ, cho dù hôm nay có tám người khách cùng đến nhà tạ môi, lúc bà nhận quà cũng không hề luống cuống tay chân, mà phân chia tất cả quà tặng và phong bì ra, bảo đảm con trai Giang Phong có thể biết quà tặng và phong bì nào là của người khách nào tặng.

"Tiểu Phong, đống quà tặng và phong bì này là của vợ chồng A Đại (thành viên trên bảng độc thân kia) tặng. Đống bên cạnh này là của vợ chồng A Kiệt tặng. Đống này là của vợ chồng Viên Nghị trên tỉnh thành kia tặng. Còn đống là..." Giang mẫu lần lượt giới thiệu cho con trai.

Giang Phong nhìn lướt qua, trong lòng đại khái đã biết.

Sau đó, hắn và ba mẹ cùng mở phong bì tạ môi, bắt đầu đếm tiền.

Mười phút sau, Giang Phong tổng kết được lễ tạ môi của tám người khách.

Trong đó, cho nhiều nhất là vợ chồng Vi Minh Kiệt, tiền trong phong bì là 33800 + quà tặng khoảng sáu nghìn, tổng giá trị lên tới gần bốn chục nghìn, có thể nói là một khoản tiền lớn.

Thứ hai là vợ chồng Viên Nghị và Triệu Tĩnh, tiền mặt trong phong bì là 28800 + quà tặng khoảng tám nghìn, tổng giá trị là khoảng ba mươi sáu nghìn tám trăm, đây cũng là số tiền lớn.

Theo sát đó là vợ chồng Hồ Văn Hoa và Ngô Vũ Đình, tiền mặt của bọn họ cũng là 28800 + quà tặng khoảng sáu nghìn, tổng giá trị vào khoảng ba mươi bốn nghìn tám trăm. Đây cũng không phải là một con số nhỏ.

Sau đó, vợ chồng Vương Phong và vợ chồng Hà Húc, chắc hai nhà đã hẹn trước, tiền mặt trong phong bì đều là 26800 + quà tặng khoảng năm nghìn, tổng giá trị vào khoảng ba mươi mốt nghìn tám trăm, đều đứng thứ ba.

Tiền phong bì của vợ chồng Chu Hiểu Bôn và vợ chồng Chu Thập Lục đều là 22800 + quà tặng khoảng ba nghìn.

Hoàn cảnh gia đình A Đại là tệ nhất trong đó, nhưng cũng cho 13800 tiền mặt + khoảng hai nghìn quà tặng.

Một đợt này, Giang Phong tổng cộng nhận được 204400 tiền mặt, quà giá trị khoảng 38000, làm tim Giang phụ Giang mẫu đập thình thịch mãi.

Tốc độ kiếm tiền của con trai út thật sự quá đáng sợ!

Bọn họ đã tính qua, từ khi con trai nhỏ bắt đầu làm mai mối đến nay còn chưa tới ba tháng, nhưng tiền mặt trong phong bì và giá trị quà tặng lại nhận tới gần năm trăm nghìn, thu nhập một tháng cao tới khoảng một trăm bảy mươi nghìn, rõ ràng là không thể tin nổi.

Từ xưa đến nay, bọn họ chưa nghe nói làm mai mối lại có thể kiếm tiền như vậy.

Thím Lý ở thôn bên cạnh làm mai mối hai mươi ba mươi năm, cũng có danh tiếng trong mấy thôn gần đây, nhưng tết âm lịch thím ấy kiếm nhiều nhất cũng chỉ mấy chục nghìn, cho dù bình thường kiếm được không ít, nhưng bình quân cũng chỉ vài ba chục nghìn một tháng mà thôi.

Nhìn một xấp tiền một trăm dày cộp đặt ở trước mắt, ông Giang nói: "Tiểu Phong, bây giờ con càng làm càng lớn, đã bắt đầu có khách lớn ở tỉnh khác tới tìm con nhờ mai mối, sau này chắc hẳn con sẽ càng ngày càng bận.

Công việc của anh trai con vốn có vẻ rất tốt, làm việc ở nhà máy một tháng có thể cầm về năm sáu nghìn, nhưng bây giờ vừa so với việc làm mai mối của con thì vẫn kém xa.

Còn cả chị con nữa, ra ngoài làm việc một tháng, cũng chỉ được ba năm nghìn.

Với tình hình này, còn không bằng bảo bọn họ xin nghỉ về làm với con. Con dẫn dắt bọn họ, một tháng tùy tiện mai mối một đôi, cũng kiếm được số tiền còn hơn bọn họ làm.

Hơn nữa, so sánh đi làm công đúng giờ, làm mai mối thật sự vừa thoải mái lại tự do, con thấy thế nào?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Ba, ba và con đều nghĩ giống nhau rồi. Con cũng đang có ý này. Nếu không phải cân nhắc đến chuyện căn nhà chúng ta mới phá bỏ, ở căn nhà tôn này không thuận tiện lắm, con đã gọi điện thoại bảo chị xin nghỉ làm về đây rồi."

Ông Giang nói: "Con có ý này thì tốt rồi. Chị con cũng đâu phải tiểu thư đài các gì, ở nhà tôn có gì bất tiện chứ? Con cứ gọi điện thoại cho nó, bảo nó mau xin nghỉ về đi!"

Giang Phong gật đầu nói: "Vâng, vậy con gọi video cho chị ấy bây giờ đây!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận