Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 882: Chị Dâu, Chị Biết Lái Phi Cơ Không?

Huyện Lị tỉnh Quảng Tây.

Trong phòng bao riêng của một nhà hàng, Hứa Bằng Phi mang theo Quách Băng Băng cùng đi ăn tối với một đám anh em.

"Các anh em, đây là chị dâu tương lai của các cậu." Hứa Bằng Phi giới thiệu.

"Chào chị dâu!" Đám người một bên chào hỏi, một bên vừa quan sát Quách Băng Băng.

"Chào các cậu!" Quách Băng Băng cũng cười híp mắt chào hỏi.

"Phi Ca, anh mỗi ngày đều ở cùng với chúng tôi, anh tìm chị dâu cho chúng tôi lúc nào thế? Sao một chút động tĩnh cũng không có? Chẳng lẽ anh trắng trợn cướp đoạt dân nữ đấy chứ?" Trong đó một vị huynh đệ đùa giỡn hỏi.

Một huynh đệ khác rất vui vẻ nói tiếp: "Chị dâu đừng sợ, chị đến đây ở rất an toàn, Phi Ca chúng tôi mặc dù là đi ra ngoài lăn lộn, nhưng không phải người xấu."

Những người khác cũng bật cười.

Hứa Bằng Phi dở khóc dở cười nói: "Các cậu đang nghĩ cái gì thế? Còn là cướp đoạt dân nữ, chị dâu các cậu cũng không phải người bình thường, cô ấy không cướp tôi là tốt rồi, tôi đoạt người không phải là muốn bị đánh à?"

Được Hứa Bằng Phi gọi đùa là nam tử số một, nghe vậy trong mắt sáng ngời: "Phi Ca, anh nói vậy là có ý gì, chị dâu của em hình như rất có lai lịch?"

Hứa Bằng Phi giới thiệu: "Chị dâu các cậu đường hoàng là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, các cậu về sau ở trước mặt cô ấy nên thành thật một chút, miễn cho bị đánh tôi cũng quản không được."

Híz-khà-zzz ... Này vừa nói, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, chị dâu tương lai lại có địa vị khủng như vậy.

Đây chính là bộ đội đặc chủng trong thực tế, mà không phải bộ đội đặc chủng tràn lan ở trên tivi, trên thực tế có rất nhiều người cả đời cũng không có cơ hội được nhìn thấy bộ đội đặc chủng.

Bây giờ, một người bộ đội đặc chủng sống sờ sờ đang ngồi ở trước mặt bọn họ, trong nháy mắt khiến bọn họ choáng váng.

"Phi Ca, anh nói giỡn hả? Chị dâu đúng là xuất thân từ bộ đội đặc chủng?" Hứa đầu trọc có phần khó có thể tin mà hỏi.

"Đương nhiên là thật, tên nhóc cậu can đảm cẩn trọng, về sau để cho chị dâu cậu chỉ điểm cho mấy chiêu, tôi tin lực chiến đấu của cậu sẽ tăng lên không nhỏ." Hứa Bằng Phi hiểu được sự kinh ngạc của anh em, lúc hắn mới vừa biết thân phận bội đội đặc chủng của Quách Băng Băng, không phải cũng bị sốc sao.

Sau khi xác nhận thân phận của Quách Băng Băng, ánh mắt mọi người nhìn về phía cô cũng đã thay đổi.

Hứa đầu trọc vẻ mặt sùng kính mà hỏi: "Chị dâu, em thích đánh lộn, có thể theo chị học mấy chiêu không?"

Quách Băng Băng cười nói: "Đương nhiên có thể."

Hứa đầu trọc hưng phấn nói: "Cảm ơn chị dâu!"

Phải biết rằng người ngồi trước mặt chính là bộ đội đặc chủng trong truyền thuyết, đám anh em thủ hạ của Hứa Bằng Phi trong nháy mắt biến thành hiếu kỳ, từng cái vấn đề được ném ra ngoài.

"Chị dâu, người bình thường giống như bọn em, một mình chị có thể đánh mấy người?"

"Nếu như là tay không đánh nhau, tôi đánh năm người cũng không có vấn đề. Nếu có thể giết, đánh mười tám người cũng không có vấn đề gì. Nếu như cầm trong tay vũ khí lạnh, có thể giết người, hai mươi người cũng không đủ để tôi giết. Nếu như đổi thành vũ khí nóng và tận dụng lợi thế của địa hình, giết một trăm đều là điều chắc chắn."

"Chị dâu, bộ đội đặc chủng huấn luyện, có phải là rất khổ cực không?"

"Chị dâu, chị có biết lái xe tăng không?"

"Chị dâu, chị biết lái phi cơ không?"

"Chị dâu, chị từng giết người chưa?"

"Chị dâu,..."

Mãi cho đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người mới lưu luyến ngậm miệng.

Bữa cơm này, ăn rất vui vẻ.

Sự xuất hiện lần đầu tiên của chị dâu Quách Băng Băng, đã tăng cường đáng kể sự gắn kết của nhóm anh em Hứa Bằng Phi.

...

Trên một con phố quần áo ở thành phố Đại Dũng, tỉnh Hồ Nam, Thang Bảo Nghi đang thử quần áo ở một trong những cửa hàng quần áo, cô nhìn trúng một cái đầm màu đỏ, mặc thử phát hiện hiệu quả không tệ, liền bắt đầu ép giá với ông chủ.

Lấy tư cách một tay già đời thường xuyên đi dạo phố mua quần áo, kỹ năng mặc cả của Thang Bảo Nghi đã được mài giũa từ lâu, không tới 3 phút, cô mua được chiếc váy mà cô ấy muốn với mức giá khiến cô ấy hài lòng.

Đương nhiên, bộ váy này chỉ mới là bắt đầu, kế tiếp Thang Bảo Nghi đi dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, sau khi mua sắm hết các cửa hàng quần áo trên phố quần áo, trên tay của cô cũng đã có thêm hơn chục túi quần áo.

Nhìn thời gian, cũng đã gần trưa rồi, Thang Bảo Nghi mới thỏa mãn mang theo hơn mười túi quần áo tới chỗ xe cô đang đậu, cất quần áo xong, chuẩn bị đi tìm chỗ ăn.

Nhưng vào lúc này, một dãy số điện thoại lạ gọi tới, Thang Bảo Nghi đang dạy khiêu vũ, chỉ cần không phải là điện thoại đến quấy rầy, cô ấy bình thường đều sẽ nghe.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận