Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 319: Tôi Nghỉ Làm, Anh Nuôi Tôi À? (3)

Còn một điều nữa rất quan trọng, vì để khách hàng có thể uống nhiều rượu hơn, mấy người như các cô lúc nào cũng phải liều mạng mà uống, trong một đêm có không ít đồng nghiệp của cô phải đi vào nhà vệ sinh ói ra, nếu tửu lượng không cao thì không thể nào chịu được công việc này.

Cứ tiếp tục như thế, cơ thể sớm muộn gì cũng ngã xuống.

Người đàn ông chẳng biết đã uống bao nhiêu ly rượu đưa tay ra sờ bắp đùi của Điền Lộ:

"Em đẹp thật đó, giá chuyển sang nơi khác của em là bao nhiêu?"

Đây là một cách nói khá uyển chuyển, Điền Lộ đương nhiên hiểu rõ ý của đối phương, cô nhẹ nhàng đẩy cái tay kia ra, cười khẽ, nói:

"Thành thật xin lỗi ông chủ, chúng tôi có quy định là không được phép thay đổi sang nơi khác."

Người đàn ông nghe thế liền thử thăm dò thêm vài lần nữa, phát hiện Điền Lộ thật sự không muốn chuyển sang nơi khác, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng mà loại chuyện này chú trọng việc tôi tình cô nguyện, nếu như đối phương mà không bằng lòng thì đành dẹp nó đi vậy.

Nhưng mà đã tiêu không ít tiền rồi, tay không đi ra thì không phải, phải sờ cho đã nghiện mới được.

Vì thế, người đàn ông kia tiếp tục vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm với Điền Lộ, vẫn không ngừng sờ sờ, chạm chạm Điền Lộ, điều này làm cho Điền Lộ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không biết buổi ra mắt ngày mai có thuận lợi hay không nữa.

Nếu như thuận lợi thì cô lập tức có thể thoát ra khỏi tình huống này rồi!

...

Chủ nhật, ngày 5 tháng 3 năm 2023.

Thành phố nào đó tỉnh Vân Nam.

Ở trong cư xá nào đó.

Một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi đang ôm lấy di ảnh màu trắng đen của chồng mình, yên lặng rơi lệ. Một lúc lâu sau, người phụ nữ trung niên kia mới nói với giọng khàn khàn:

"Lão Lục, mới đó mà ông đã đi 16 năm rồi, con trai của tôi di truyền toàn bộ thân chính khí của ông, tham gia vào đội ngũ của ông, trong lòng tôi thật sự ngũ vị tạp trần, không biết phải làm sao mới tốt.

Trong lòng tôi thật sự không hy vọng con trai tham gia vào đội ngũ của ông, chuyện này thật sự quá nguy hiểm.

Nhưng mà, sau khi ông đi, con trai đã lập chí phải tham gia vào đội ngũ của ông, tiếp tục liều mạng tranh đấu với những người kia, bây giờ nó thật sự làm được rồi, tôi không biết mình nên đau lòng hay vui mừng nữa.

Tôi sợ!!!

16 năm trước, khi đưa tiễn ông, người duy nhất để tôi ký thác là con trai, lỡ như nó cũng gặp việc bất trắc, tôi sợ tôi sống không nổi.

Tôi hiểu rõ tính cách của con trai, chuyện mà nó đã quyết tâm làm rồi thì dù cho có chín con trâu cũng chẳng thể kéo nó lại được, nó đã tham gia được vào trong đội ngũ của ông rồi, bảo nó rời khỏi đó là chuyện không thể nào.

Vì thế nên hôm nay tôi tranh thủ thời gian giúp nó tìm một người vợ, để cái nhà này có người nối dõi.

Tôi nghe cháu trai nhà mẹ đẻ của tôi nói rằng ở tỉnh Quảng Tây có một bà mối cực kỳ nổi tiếng, một lát nữa ta sẽ quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, sẵn tiện tìm vị bà mai kia luôn, xem thử xem có thể giúp gì cho việc hôn sự của con trai hay không.

Nếu như ông có linh thiêng, tôi hy vọng ông sẽ phù hộ cho con trai của chúng ta, để nó gặp dữ hóa lành,..."

Người phụ nữ trung niên ôm di ảnh trắng đen của chồng, vừa khóc, vừa nói một tràng, sau khi nói cũng kha khá rồi, bà mới cẩn thận treo di ảnh lại lên tường. Bà sắp xếp lại hành lý một chút, sau đó đi thẳng tới nhà ga.

...

1 giờ chiều.

Tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Ở nhà hàng đồ Tây nào đó.

Cuối cùng thì Bao Phú Quý và Điền Lộ cũng gặp mặt nhau.

Trước khi hai người gặp mặt nhau, Giang Phong đã nói hết mọi chuyện rõ ràng rồi, cho nên buổi gặp mặt này chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Ngay khi nhìn thấy Điền Lộ, tim của Bao Phú Quý lập tức đập nhanh, cô gái này đẹp quá đi, có kinh nghiệm đi chơi đêm hơn mười năm, vậy mà anh chưa lần nào gặp phải một người xinh đẹp như cô gái trước mắt.

Không biết là do gu thẩm mỹ của anh, hay là do mấy nơi mà anh tới không đủ cao cấp, dù sao thì trong số những cô gái mà anh từng có tiếp xúc thân mật, thật sự không có ai có thể so sánh được với cô gái trước mặt này cả.

Còn có dáng người, mặc dù không mặc đồ hở hang, nhưng vẫn không thể nào che giấu được dáng người xinh đẹp của cô.

Mặc dù ở ngoài đời cô gái này còn xinh hơn rất nhiều so với ảnh chụp, Bao Phú Quý cũng không đến mức thất thố, anh lập tức chào hỏi:

"Xin chào, tôi là Bao Phú Quý, rất vui khi gặp được cô!"

Điền Lộ cũng chào lại:

"Xin chào, tôi là Điền Lộ, rất vui khi gặp được anh!"

Trong mắt Điền Lộ, người đàn ông trước mắt này có dung mạo rất được, nhan sắc hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô.

Sau khi chào hỏi, hai người đi vào nhà hàng, tìm chỗ ngồi xuống.

Sau khi gọi món xong, Bao Phú Quý mới khen:

"Cô Điền đây ở ngoài còn đẹp hơn cả trong hình, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế này ở ngoài đời đó!"

Điền Lộ được khen tới mức cười híp cả mắt, cô cũng khen lại anh:

"Anh Bao cũng rất đẹp trai, rất đàn ông."

Bao Phú Quý cười, nói:

"Nghe Giang đại sư nói rằng cô thích đi du lịch và đồ ăn ngon, tôi cũng siêu thích hai thứ này, vừa đi du lịch vừa tìm hiểu món ăn đặc sản ở khắp nơi, đúng thật là sảng khoái. Bởi vì có rất nhiều món ăn, chỉ có thể ăn ở nơi nó được sinh ra mới có được hương vị chính tông, sau khi mang ra ngoài thành phố thì mùi vị đã khác đi rất nhiều rồi, đừng nói chi tới việc ra khỏi tỉnh khác!"

Điền Lộ gật đầu, nói:

"Đây chính là đặc điểm của đồ ăn quốc gia chúng ta, cùng một người đầu bếp cũng không thể làm ra được một món ăn vẫn luôn có hương vị đó, hương vị hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khác biệt, không giống như những đồ ăn bên Tây, chỉ cần làm theo cái chuẩn đã được cho ra trước đó, thì bất kể là ai làm cũng sẽ cho ra được một hương vị đó."

Bao Phú Quý đồng ý:

"Đây chính là lý do tại sao đồ ăn Tây có thể đi ra thế giới, còn đồ ăn Trung lại không thể, đồ ăn Trung chúng ta tuy rất đặc sắc, nhưng tiếc là quá ỷ lại vào sự phát huy của đầu bếp!"

"Giống như món bún ốc trứ danh của Liễu Thị, hương vị của món ăn được đặt trên mạng và hương vị của món mà người dân bản địa ăn đúng là như trời với đất, hoàn toàn không thể so sánh được với nhau."

"Đúng thực là không hề giống, nói tới đây..."

Sau đó, Bao Phú Quý liền nói cho Điền Lộ nghe kỹ càng về sự khác nhau giữa mấy món bún ốc được sản xuất hàng loạt và món bún ốc địa phương.

Trong lúc hai người nói chuyện, nhân viên phục vụ cũng dọn đồ ăn ra, hai người vừa ăn, vừa nói chuyện, nói từ bún ốc Liễu Thị tới mì khô Võ Hán,...

Bởi vì hai người đều rất thích ăn những món ăn ngon, cho nên trò chuyện rất ăn ý.

Nói chuyện cực kỳ vui vẻ, cho nên Bao Phú Quý to gan mà nói với Điền Lộ rằng:

"Cô Điền à, chúng ta tìm thời gian nào đó cùng nhau lái xe đi du lịch đi, chạy một vòng ba tỉnh Đông Bắc, phong tục dân gian và những món ăn đặc sản ở nơi đó chắc chắn sẽ không làm cho chúng ta thất vọng."

Điền Lộ cũng động tâm, do dự nói:

"Nhưng mà tôi còn phải đi làm..."

Bao Phú Quý nhìn vào mắt của cô, nói:

"Vậy thì nghỉ việc đi, công việc này của cô ngày nào cũng phải uống rất nhiều rượu, quá hại cơ thể, nhân lúc cơ thể vẫn còn tốt mà từ chức đi, nếu không qua mấy năm nữa, số tiền kiếm được hôm nay phải đưa hết cho bệnh viện, như vậy chẳng phải vô ít sao!"

Điền Lộ vươn đầu lưỡi ra liếm môi một cái, ánh mắt không hề có chút sợ sệt nào, nhìn anh nói:

"Tôi nghỉ việc, anh nuôi tôi à?"

Bao Phú Quý nhìn đầu lưỡi linh hoạt kia của cô, trong lòng không khỏi bốc lên một ngọn lửa, dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô:

"Tôi nuôi cô!"

Điền Lộ dùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm anh nửa phút, thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng không hề trốn tránh, thản nhiên nhìn cô, cô không khỏi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

"Được!"

Bao Phú Quý nghe xong, mặt mũi tràn đầy sự hưng phấn, thề:

"Cô yên tâm mà đi theo tôi đi, tôi sẽ không để cô chịu khổ đâu."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận