Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 590: Tôi Chào Hàng Chính Mình (2)

Giang Phong ừm một tiếng, nói: "Được, vậy tôi sẽ nói đơn giản về tình huống của hắn. Hắn năm nay 30 tuổi, tính cách cởi mở, dáng vẻ tạm được, làm công tại nhà máy XX đã hơn mười năm, tiền lương trước mắt là sáu ngàn một tháng. Bởi vì trong xưởng bao ăn bao ở, mỗi tháng đều có thể tích trữ không ít tiền."

Hà Phượng nghe vậy âm thầm gật đầu, nói: "Có thể nhận được lương cao như vậy tại nhà máy bình thường cũng coi như là được rồi."

Mặc dù tiền lương của cô mỗi tháng cũng là 6000, nhưng trừ đi tiền bữa sáng và tiền thuê phòng, cộng với một số chi tiêu linh tinh, tiền lương một tháng của cô chỉ còn lại một nửa. Đây là dưới tình huống tương đối tiết kiệm.

Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, công việc của cô đương nhiên là nhẹ nhàng hơn làm công trong nhà máy nhiều, thậm chí còn có 2 ngày nghỉ!

"Tiền lương này nếu so với bên trên thì không đủ, nhưng so với bên dưới thì lại có thừa!" Giang Phong đáp lại một câu, sau đó tiếp tục giới thiệu:

"Hắn có một chị gái và một em gái, đều đã lấy chồng, qua nhiều năm như vậy hắn từng có ba người bạn gái, đều đến mức nói chuyện cưới gả, đáng tiếc cuối cùng đều chia tay bởi vì mẹ của hắn."

Hà Phượng nghe vậy sững sờ, hỏi: "Ông mai Giang, mẹ của hắn rất khó ở chung sao?"

Giang Phong đáp: "Tình huống của mẹ hắn có chút phức tạp, không thể nói rõ trong thời gian ngắn được, nếu không chúng ta gặp mặt rồi lại nói? Tôi hiện tại cũng đang ở trấn XX, chị Hà bình thường hay tan làm vào mấy giờ?"

Hà Phượng nói: "Tôi bình thường tan ca vào khoảng 6 giờ."

"Chị Hà, gần chỗ chị có quán cơm nào không? Buổi tối tôi mời chị ăn cơm."

"Ông mai Giang không cần phải khách sáo, công việc của tôi có bao bữa tối."

"Được rồi, vậy 6:30 tối tôi mời chị uống nước trái cây, chúng ta gặp mặt tại cửa hàng nước trái cây XX được không?"

“Được."

"Ừm, vậy tôi không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại!"

Sau khi cúp điện thoại, Hà Phượng bắt đầu suy nghĩ về tình huống của người đồng hương kia.

Đối phương nhỏ hơn cô ba tuổi, việc này đương nhiên là chuyện tốt đối với nàng.

Phần lớn phụ nữ lúc còn trẻ sẽ muốn tìm một người đàn ông lớn tuổi hơn mình, nhưng chờ đến lúc lớn tuổi rồi lại bắt đầu thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình.

Hà Phượng không có yêu cầu quá lớn đối với một nửa còn lại, chỉ cần hai bên chênh lệch trong vòng bảy tuổi là được, cho dù là lớn hơn cô hay nhỏ hơn cô thì đều có thể tiếp nhận.

Tiền lương cao hơn cô.

Tuy nói thời gian làm việc của đối phương dài hơn cô, không có quá nhiều thời gian rảnh, cũng không có nhiều ngày nghỉ như cô, phương diện ăn ở cũng không so được với cô, nhưng không thể phủ nhận một điều là tiền dành dụm được mỗi tháng của người ta nhiều hơn cô.

Làm người đồng hương cùng huyện, các phong tục tập quán và khẩu vị ăn uống sẽ không có sự khác biệt quá lớn.

Đừng tưởng rằng điều này không quan trọng, cô từng có hai người bạn trai, một trong số đó chia tay chính bởi vì sự khác nhau trong cách ăn uống.

Nói tóm lại, khó khăn lắm mới gặp được một người đồng hương cùng huyện ở bên ngoài, cho dù có duyên làm vợ chồng hay không thì cũng đều nên làm quen một chút. Không nói đến những chuyện khác, nếu như có thể về chung nhà thì có thể góp nhặt mua cái xe, sẽ thuận tiện hơn không ít.

Nghĩ tới đây, Hà Phượng mỉm cười, sau đó đi vào phòng bếp và bắt đầu công việc của mình.



Tỉnh thành tỉnh Quế.

Trong một nhà hàng nào đó, tổng giám đốc chi nhánh thứ sáu của tập đoàn Kiến Công - Sở Hữu Tài đang ăn cơm trưa cùng Đường An Quân.

Sở Hữu Hài hiện tại rất hưng phấn, vào lần đầu tiên nhìn thấy bà mối Đường này, hắn có thể nói là vừa gặp đã yêu, cũng nói thẳng ra tâm ý của mình với cô.

Bà mối Đường này thật sự là vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của hắn, nhìn thế nào cũng đều vô cùng thuận mắt.

Hai người gặp mặt lần đầu vào một tuần lễ trước, Sở Hữu Tài đã bày tỏ là mình coi trọng cô. Nếu như là bà mối của các văn phòng môi giới khác gặp phải loại tình huống này, sợ rằng đã đồng ý kết giao với hắn rồi.

Dù sao, Sở Hữu Tài năm nay mới 30 tuổi mà đã ngồi lên vị trí tổng giám đốc công ty chi nhánh, là một người tuổi trẻ tài cao chân chính. Có bao nhiêu phụ nữ gia đình bình thường có thể chịu nổi lời thổ lộ của tổng giám đốc cấp bậc này đây?

Nhưng hắn gặp phải bà mối cấp nguyên lão của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, trước khi được Giang đại sư công nhận, hắn sẽ không thể nhận được lời đáp lại của đối phương.

Trong một tuần này, mỗi ngày Sở Hữu Tài đều liên hệ với bà mai Đường, kiên trì hẹn cô đi ăn cơm. Đáng tiếc bà mai Đường vẫn luôn không đồng ý lời mời của hắn, khiến cho hắn trải qua những ngày ăn ngủ không ngon.

Cho tới hôm nay, khi hắn đưa ra lời mời một lần nữa, bà mai Đường mới đáp lại hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận