Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 993: Thầy Vỡ Lòng (2)

Ngay sau đó, liền phái thủ hạ đắc lực xử lý mối nhân duyên này.

Tỉnh Tô.

Khu dân cư nào đó.

Sau khi Cố Vân dỗ con trai ngủ, do dự một lát vẫn lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho mẹ.

Điện thoại vừa kết nối, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Cố Vân liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Mẹ, con muốn ly hôn với Tiền Tam Bảo."

Mẹ Cố vừa nghe lập tức nóng nảy, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi? Cãi nhau với Tam Bảo?"

Cố Vân nói: "Không có cãi nhau với anh ta."

Mẹ Cố lại hỏi: "Vậy con cãi nhau với bố mẹ chồng con?"

Cố Vân nói: "Không có, bố mẹ chồng con đối với con không tệ."

Mẹ Cố nhịn không được mắng: "Không có cãi nhau, vậy con nổi điên chuyện gì mà muốn ly hôn? Con gả vào nhà họ Tiền kiểu gì, trong lòng con không biết được sao? Con không quý trọng còn muốn ly hôn, con muốn tức chết mẹ hả?"

Cố Vân nói: "Mẹ, mẹ đừng kích động, trước tiên hãy nghe con nói."

Mẹ Cố hừ nói: "Mẹ có thể không kích động sao? Đang sống êm đẹp không muốn, tự dưng dở chứng gì chứ?”

Cố Vân cười khổ nói: "Mẹ, con cũng muốn sống hòa thuận với Tam Bảo, sau khi gả cho anh ta, con không hề nghĩ tới chuyện muốn ly hôn với anh ta, nhưng bây giờ con sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Mẹ Cố tức giận nói: "Bố mẹ chồng con đối xử tốt với con như vậy, không ít lần cho con tiền tiêu xài, Tam Bảo cũng cưng chiều con, sao lại không sống nổi?"

Cố Vân nói: "Mẹ nói đều đúng hết, nhưng đó là trước kia, bây giờ đã khác rồi, không biết gần đây bố mẹ chồng con gặp xui xẻo gì, chuyển gừng tỏi liên tục bồi thường hai lần, một lần bồi thường ba triệu, một lần bồi thường hơn một triệu, sắp đền hết của cải rồi."

Mẹ Cố kinh hãi nói: "Xảy ra chuyện gì à? Việc làm ăn của thông gia không phải lúc nào cũng tốt sao? Sao thoáng cái bồi thường nhiều như vậy?"

Cố Vân nói: "Việc làm ăn của bố mẹ chồng con vốn có rủi ro rất lớn, vận khí tốt nhìn đúng thị trường sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng vận khí không tốt nhìn không đúng thị trường sẽ lỗ nặng."

Mẹ Cố nói: "Thì ra là như vậy, chỉ là tài sản của nhà họ Tiền dày, cho dù bồi thường hơn bốn triệu cũng mạnh hơn người bình thường nhiều, Tam Bảo nuôi con vẫn không thành vấn đề, con cũng không cần phải ly hôn!"

Cố Vân nói: "Mẹ, con thấy rõ, chuyện làm ăn của bố mẹ chồng con quá rủi ro, thừa dịp ly hôn hiện tại, ít nhiều còn có thể chia tiền, nếu chờ bọn họ bồi thường toàn bộ tài sản vào, vậy thì thật sự không còn gì cả."

Mẹ Cố nói: "Bố mẹ chồng con có bồi thường thế nào đi nữa, bồi thường cũng là tiền bọn họ tự kiếm được, con và Tam Bảo có nhà có xe, cuộc sống vẫn sống được."

Cố Vân nói: "Con chịu tội lớn như vậy mới làm cho mình xinh đẹp thế này, con muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, trước đây có bố mẹ chồng ủng hộ, cuộc sống trôi qua cũng được. Bây giờ bố mẹ chồng con đã tự lo không xong, con cũng phải tính toán sớm, không thể ở nhà họ Tiền lãng phí tuổi trẻ quý báu này của con nữa."

Mẹ Cố trầm mặc một chút, nói: "Chuyện của con, mẹ không quản được, dù sao con cũng là người làm mẹ, mọi việc suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm, đỡ phải đến lúc đó lại hối hận."

Cố Vân nói: "Con sẽ suy nghĩ kỹ càng, bây giờ con chỉ là báo với mẹ trước, để mẹ và cha con chuẩn bị tâm lý sẵn.”

"Dù sao trong lòng con tự biết là được rồi."

"Mẹ không cần lo lắng, con sẽ đưa con về thăm mẹ vài ngày nữa, sau đó lại nói chuyện với mẹ về chuyện này."

"Được rồi, lúc nào về nhớ gọi cho mẹ trước, mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho.”

“Biết rồi ạ!”

Tiếp theo, hai mẹ con trò chuyện thêm vài phút nữa rồi mới cúp máy.

Năm giờ chiều.

Trong một khu dân cư cao cấp nào đó ở thành phố Trung Hải, Cát mẫu đang nấu các loại hải sản, là người ở gần biển, chỉ cần trù nghệ không có trở ngại thì sẽ biết nấu hải sản ra sao.

Cát phụ đang làm trợ thủ cho Cát mẫu.

Cả hai vợ chồng đều nở nụ cười tươi, rõ ràng là tâm trạng khá tốt.

"Ông già, ông nói con trai mình sẽ dẫn một người bạn gái như thế nào quay về đây?" Khi Cát mẫu làm công tác chuẩn bị, nhịn không được hỏi.

Cát phụ nói: "Con trai không phải đã nói rồi sao, nó tìm được một giáo viên rất nổi tiếng ở Nhật Bản, bất kể là ở quốc gia nào, nghề giáo viên đều được người ta tôn trọng, con trai tìm được đứa bạn gái như này, tôi tương đối coi trọng."

Cát mẫu gật đầu nói: "Nghề giáo viên không tồi, có văn hóa, hơn nữa nghe con trai nói dáng người rất xinh đẹp, vóc người lại tốt, nó theo đuổi hơn hai năm mới thành công. Thằng nhóc thối này, đưa nó sang Nhật Bản du học trong ba năm, nó chỉ bận rộn tán gái."

Cát phụ nói: "Tán gái thì tán gái, dù sao lấy gia sản nhà chúng ta, chỉ cần con trai không phá sản, vậy nó chỉ cần mỗi ngày ăn uống vui vẻ cũng đủ để tiêu cả đời."

Cát Mẫu cười nói: "Cũng đúng, dù sao cũng không trông cậy vào nó có nhiều tiền đồ."

Mười mấy phút sau, Cát phụ Cát mẫu rốt cuộc gặp được bạn gái mà con trai Cát Kiếm Minh dẫn về từ Nhật Bản.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, Cát phụ Cát mẫu đã vô cùng hài lòng.

Cô gái Nhật Bản này thực sự xinh đẹp như con trai của họ nói, vóc dáng thực sự rất tuyệt, giọng nói mềm mại dễ nghe, quan trọng nhất là cô ấy có thể nói tiếng Trung Quốc, với lại rất lịch sự, ấn tượng đầu tiên của Cát phụ Cát mẫu thực sự rất tốt.

EQ của cô gái Nhật Bản này cũng được, lúc ăn cơm liên tục khen Cát mẫu nấu ăn ngon, mấu chốt là cô còn khen có lý có lý, khen tới nổi Cát mẫu cười suốt, như sắp nở hoa đến nơi.

Bữa ăn này, ăn cho đến 7:30 tối mới xong.

Ban đầu, sau khi ăn cơm xong, Cát mẫu rất muốn đưa con dâu tương lai xinh đẹp này ra ngoài tản bộ, thuận tiện khoe khoang với bác gái hàng xóm, nhưng xét thấy cô lặn lội đường xa bay từ Nhật Bản qua đây, hẳn là mệt mỏi rồi nên đè xuống suy nghĩ khoe khoang, để cô sớm tắm rửa nghỉ ngơi.

Dù sao, con trai của bà nói, lần này trở về sẽ ở lại mười ngày nửa tháng mới đi tiếp, thời gian để bà khoe khoang còn nhiều, không vội.

Thành phố Kim Quý.

Tám giờ tối.

Cảnh Thái Hà mặc váy bao mông gợi cảm kết hợp với lụa đen, theo chân Hồng Nương của phòng môi giới Hạnh Phúc, đến một KTV nổi tiếng nào đó.

Cảnh Thái Hà không ít lần đến KTV chơi, chỉ là chưa từng tới KTV này mà thôi.

Lúc Hồng Nương dẫn theo Cảnh Thải Hà tới thì đã gọi điện thoại cho ông chủ nhỏ của KTV Khương Đức Thượng trước, bởi vậy khi bọn họ đến cửa KTV, Khương Đức Thượng đã chờ ở đó.

"Khương tiên sinh, người đẹp này chính là vị cô Cảnh mà tôi đã nói với ngài. Cô Cảnh, anh chàng đẹp trai này chính là Khương tiên sinh." Hồng Nương thay hai bên giới thiệu.

Khương Đức Thượng nhìn Cảnh Thải Hà ăn mặc gợi cảm, lộ ra vóc dáng đẹp, trong mắt nhất thời sáng ngời, nhan sắc vóc dáng này, cho dù mỹ nữ ở KTV như mây, thì cũng là cực kỳ xuất sắc, lúc này hắn nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào mỹ nữ!"

Cảnh Thái Hà nhìn thấy nhan sắc của Khương Đức Thượng online, ăn mặc cũng vừa vặn, làm cô thấy rất hài lòng, có gia cảnh như vậy, còn có giá trị nhan sắc, đối tượng ưu tú như vậy cô nhất định phải bắt được.

"Xin chào anh đẹp trai!" Cảnh Thải Hà cũng ngọt ngào chào hỏi.

Hồng Nương mỉm cười nói: "Hai vị soái ca mỹ nữ, nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta vẫn nên đi trước rồi chậm rãi tán gẫu!"

Khương Đức Thượng gật gật đầu, cười nói: "Bà mối Vương nói đúng, chúng ta đi vào nói chuyện." Nói xong liền dẫn theo bà mối cùng đối tượng xem mắt tiến vào KTV, đi về phía phòng riêng.

Bước vào phòng riêng, Cảnh Thái Hà thường xuyên ra vào KTV chỉ cần liếc mắt một cái đã biết đây là phòng sang trọng.

Khương Đức Thượng nói: "Vốn định để một phòng bao xa hoa, nhưng ngẫm lại chúng ta chỉ có hai ba người, làm một phòng lớn như vậy hoàn toàn không cần thiết, còn không bằng giữ lại kiếm tiền!"

Cảnh Thải Hà gật đầu nói: "Chúng ta chỉ có ba người, phòng xa hoa đều ngại lớn!"

Khương Đức Thượng vừa mời các nàng ngồi xuống, vừa cười nói: "Mỹ nữ em không ghét bỏ là được rồi."

"Đừng có mỹ nữ mỹ nữ, anh trực tiếp gọi tên em đi!"

"Được rồi, vậy em gọi tôi là lão Khương đi, bạn tôi gọi tôi như vậy."

"Ừm, OK."

Giải quyết xong vấn đề xưng hô, Khương Đức Thượng liền hỏi: "Thải Hà, em thích uống rượu gì?"

Cảnh Thái Hà nói: "Em không biết nếm rượu, đến chút bia là được."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận