Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 160: Đây Là Cái Thao Tác Gì Vậy? (2)

Sau bữa ăn, cha đi chấm bài tập, còn Hầu Lan Hinh thì thu dọn bát đũa rửa sạch sẽ.

Còn Hầu mẫu, vì công việc, cho nên đến hôm sau mới về nhà.

Ngay lúc Hầu Lan Hinh rửa bát xong, chuẩn bị ra ngoài tản bộ tiêu cơm, một thanh niên đẹp trai cầm theo một túi hoa quả đi tới trước mặt cô, hỏi: “Xin chào, xin hỏi chị có phải Hầu Lan Hinh không?”

Hầu Lan Hinh hơi ngạc nhiên, gật đầu đáp: “Tôi là Hầu Lan Hinh, xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

Thanh niên đẹp trai này đưa túi hoa quả xách ở một tay ra, khẽ cười nói: “Xin chào Chị Hinh, tôi tên là Giang Phong, là một bà mối, lần này đến nhà là vì nhận được sự ủy thác của ông chủ Vương, Vương Giai, đến đây thay anh ấy làm mối.”

Hầu Lan Hinh vô thức nhận lấy túi hoa quả, nghe tới tên Vương Giai thì lập tức trừng mắt, cả kinh nói: “Tôi không nghe lầm đấy chứ, Vương Giai ủy thác cậu tới làm mối?”

Cái này thật sự là quá ngoài ý muốn, phải biết rằng cô và Vương Giai đã ba năm không hề liên lạc với nhau, sao lại đột nhiên trực tiếp mời bà mối tới làm mối rồi?

Đây là kiểu thao tác tao gì vậy?

Hầu Lan Hinh có chút nhìn không hiểu nổi rồi!

Giang Phong mỉm cười nói: “Đúng vậy, Chị Hinh không nghe lầm đâu, đúng là ông chủ Vương Giai đã mời tôi tới làm mai mối, anh ấy và chị đã chia tay ba năm, nhưng từ đó đến nay, anh ấy chưa bao giờ quên chị, tình cảm của anh ấy dành cho chị thật sự khiến nhiều người ao ước.”

Hầu Lan Hinh nghe vậy thì như mở cờ trong bụng, hóa ra không phải chỉ có cô ba năm không bỏ xuống được, mà anh ấy cũng không bỏ xuống được, thậm chí còn không nhịn được trực tiếp mời bà mối tới làm mai mối, điều này đại biểu rằng lòng của hắn đối với cô từ trước tới nay chưa từng thay đổi.

Nhưng niềm vui qua đi, hiện thực vẫn nằm ngang chắn giữa hai người, Hầu Lan Hinh không khỏi thở dài: “Tôi cũng không biết anh ấy nghĩ thế nào mà lại trực tiếp mời cậu tới đây làm mai mối, nhưng tôi đã sớm không chịu được kiểu yêu xa này rồi, nếu như anh ấy không nguyện ý tới thị trấn này của bọn tôi để phát triển, vậy thì chắc chắn chúng ta không có khả năng ở bên nhau rồi!”

Giang Phong nói: “Chị Hinh, trước chúng ta bỏ qua chuyện yêu xa này đã, tôi chỉ muốn hỏi chị một câu, không cân nhắc tới vấn đề nơi làm việc hiện tại, chỉ cân nhắc từ góc độ tình cảm, chị có nguyện ý gả cho anh ấy hay không?”

Hầu Lan Hinh bật cười nói: “Giả thuyết này của cậu không có ý nghĩa gì cả, vấn đề thực tế vẫn nằm ở đó, tôi và anh ấy đều không thể giải quyết được, cũng đều không nguyện ý chiều theo đối phương, cho nên hai chúng tôi đã chú định là hữu duyên vô phận rồi.”

Đúng lúc này, giọng nói của Hầu phụ vang lên: “Lan Hinh, ai tới đấy?”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hầu phụ vậy mà lại đi ra.

Giang Phong lập tức chào hỏi: “Xin chào chú Hầu, cháu tên là Giang Phong, là một bà mối, lần này tới đây là vì nhận được sự ủy thác của ông chủ Vương, Vương Giai, tới thay anh ấy làm mai mối.”

Nghe Giang Phong giới thiệu như vậy, vẻ mặt Hầu phụ cũng chấn kinh.

Dù sao thì ông cũng rõ con gái nhà mình và Vương Giai đã ba năm không hề liên lạc với nhau, nhưng đột nhiên tên Vương Giai này lại ủy thác bà mối tới làm mai mối, cái loại thao tác tao này thực sự khiến cho Hầu phụ không hiểu nổi!

“Vậy mà lúc trước ta lại thật sự coi trọng tên nhóc Vương Giai này, nó chơi chiêu này là có ý gì chứ?”

“Chú Hầu, hai người bọn họ đã tách ra ba năm rồi, thế nhưng quãng thời gian ba năm nay cũng không đủ để mài mòn tình cảm giữa hai người, cháu cho rằng hai người họ là có duyên có phận làm vợ làm chồng, cho nên mới xung phong nhận việc giúp anh ấy đến đây làm mai mối.”

“Bà mối Giang, ở bên ngoài không tiện, mời vào bên trong trò chuyện với chúng tôi! Lan Hinh, con đi pha trà đi!”

“Vâng cha!”

“Cảm ơn chú Hầu!”

Rất nhanh sau đó, Giang Phong đã ngồi xuống trong nhà Hầu phụ.

Lúc Hầu Lan Hinh đang vội nấu nước pha trà, Hầu phụ lắc đầu thở dài, nói với Giang Phong: “Bà mối Giang, cậu nói Lan Hinh và thằng nhóc Vương Giai kia có duyên có phận làm vợ làm chồng, nhưng cho dù hai đứa thật sự có duyên phận vợ chồng này thì cũng không có tác dụng gì, cuối cùng vẫn phải đầu hàng trước hiện thực mà thôi.”

Giang Phong cười nói: “Chú Hầu, vấn đề của Chị Hinh quả thật là còn ở đó, nhưng có câu nói này rất hay, luôn có nhiều giải pháp hơn là khó khăn, có vấn đề thì mình đi giải quyết vấn đề, quan trọng nhất là hai người vẫn còn tình cảm, cũng nguyện ý vì phần tình cảm này mà phấn đấu.”

Hầu Lan Hinh nghe được câu này thì trầm mặc, cô và Vương Giai chắc chắn là có tình cảm, hai người cũng nguyện ý phấn đấu vì phần tình cảm này, nếu không thì lúc yêu xa trước đó đã không kiên trì được nhiều năm như vậy.

Nhưng cuối cùng, giống như cha cô nói vậy, vẫn phải đầu hàng trước hiện thực.

Hầu phụ không nhịn được nói: “Bà mối Giang, trước đó hai đứa nó chia tay cũng là vì không thống nhất được nơi làm việc, không biết vấn đề này Vương Giai kia định giải quyết như thế nào?”

Giang Phong nói: “Trước khi trả lời câu hỏi này, cháu muốn hỏi Chị Hinh một vấn đề riêng tư trước, bây giờ công việc này của chị mỗi tháng kiếm được bao nhiêu?”

Hầu Lan Hinh ngược lại không hề giấu diếm, nói thẳng: “Không đến hai ngàn năm trăm.”

Giang Phong lại nói: “Chúng ta cứ cho là ba ngàn mỗi tháng đi, một năm được khoảng ba vạn sáu, mười năm được ba mươi sáu vạn, tuy nói công việc này của Chị Hinh có thu nhập ổn định, nhưng cho dù có tích cóp một trăm năm tiền công cũng chỉ có ba trăm sáu mươi vạn trong tay mà thôi.

Mà bây giờ việc buôn bán của ông chủ Vương lại coi như là khá ổn, lập nghiệp bảy năm, ngoại trừ hai, ba năm đầu không kiếm được chút tiền lời nào, từ sau đó, cứ mỗi năm qua đi lại kiếm được càng nhiều.

Bây giờ anh ấy đã mua được một căn hộ ở huyện thành, còn có một chiếc xe, tiền hàng của anh ấy cũng có hơn một triệu, mặc dù tiền mặt trên tay không có bao nhiêu, nhưng cũng xem như đáng mặt phú ông trăm vạn rồi.

Cho nên, cá nhân tôi cho rằng, Chị Hinh nên chiều theo ông chủ Vương.

Dù sao thì công việc này chị cũng chỉ làm vì tiền lương mà thôi, chứ không phải thực sự muốn phục vụ vì nhân dân, mà bây giờ thu nhập một năm của ông chủ Vương có thể bằng mười mấy năm tiền công của chị.

Chị gả cho ông chủ Vương cùng kinh doanh buôn bán, chẳng lẽ không tốt hơn sao?”

Nghe xong những lời này của Giang Phong, Hầu phụ và Hầu Lan Hinh cũng không khỏi trầm mặc!



------

Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận