Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1235: Cuộc Sống Hôn Nhân Thật Sự Quá Ít. (2)

Vốn dĩ kỹ năng giao tiếp của Triệu Nguyên Minh khá là tốt, ít nhất khi giao tiếp với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ở trong bệnh viện thường rất là thuận lợi.

Nhưng mà con người ai cũng có hai mặt, rất nhiều người khi đối mặt với người ngoài, biểu hiện rất lịch sự, thái độ rất tốt, vừa nói vừa cười.

Nhưng khi đối mặt với những người thân thiết nhất, thái độ liền không giống nhau, hơi một tí liền thối gương mặt.

Đương nhiên, Triệu Nguyên Minh không phải là người như thế, thế nhưng khi hắn đối mặt với vợ mình, thái độ của hắn quả thực không có kiên nhẫn bằng lúc đối mặt với người bệnh cùng với người nhà bệnh nhân.

Dưới cái nhìn của hắn, vợ hắn hẳn là người hiểu rõ hắn nhất, hắn làm việc ở trong bệnh viện đã đủ mệt rồi, về đến nhà có thể buông lỏng bản thân một chút, không muốn giao tiếp với vợ như giao tiếp với người ở trong bệnh viện.

Rất nhiều thứ hắn cho dù không nói, vợ hắn cũng phải hiểu rõ.

Nhưng sự thực chứng minh, Triệu Nguyên Minh đã đánh giá cao trình độ hiểu ngầm của vợ hắn với hắn, vốn dĩ bác sĩ trẻ tuổi ở trong bệnh viện nổi tiếng là bận rộn, hơn nữa vợ hắn cũng có công việc riêng của mình, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của hai người không nhất trí, thời gian chung đụng cũng không nhiều.

Nếu như hai vợ chồng giao tiếp với nhau tốt thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu như giao tiếp không đúng chỗ, thì về lâu dài tự nhiên mối quan hệ sẽ nguội lạnh.



Triệu Nguyên Minh lúc đó cũng không hiểu, thẳng đến khi sau khi ly hôn tổng kết lại, mới hiểu được giữa vợ chồng giao tiếp đúng chỗ với nhau quan trọng như thế nào.

Nhưng mà, hiện tại hôn nhân cũng đã ly hôn, quan trọng nhất là vợ cũ của hắn đã trở thành vợ của người khác sau khi ly hôn chưa đầy một năm, Triệu Nguyên Minh cho dù muốn cứu vãn cũng không có cơ hội.

Đối với cái này, Triệu Nguyên Minh hơi có chút tiếc nuối, dù sao hắn vẫn còn tình cảm với vợ trước.

Đều nói tình cảm không như ý sự nghiệp như ý, lời này vẫn có một đạo lý của nó.

Sau khi ly hôn, Triệu Nguyên Minh dốc hết tâm trí cho công việc, khiến những ca phẫu thuật của hắn làm được là càng ngày càng tốt, nhiều lần được trưởng khoa khen ngợi, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Chiều hôm đó, sau ca phẫu thuật cuối cùng, Triệu Nguyên Minh vừa mệt vừa đói rửa tay thay quần áo, liền đi về hướng bãi đậu xe, chuẩn bị lái xe về nhà ăn cơm.

Vốn dĩ Triệu Nguyên Minh sau khi kết hôn, ăn ở sẽ không ở cùng với cha mẹ, nhưng từ sau khi hắn khi ly hôn, hắn lại trở về ở cùng với cha mẹ.

Hắn vừa mới đi tới xe của mình, liền có người chào hỏi hắn: "Xin chào, bác sĩ Triệu."

Triệu Nguyên Minh nhìn sang, phát hiện là một thanh niên đẹp trai nhìn có chút quen, tưởng rằng là bệnh nhân cũ, liền cũng chào hỏi: "Xin chào!"

Thanh niên đẹp trai tự giới thiệu mình: "Bác sĩ Triệu, tôi tên là Giang Phong, Giang trong Trường Giang, Phong trong Phong Diệp, là người mai mối công ty mai mối hạnh phúc đến từ Quảng Tây, muốn giới thiệu cho anh một đối tượng rất ưu tú, không biết bác sĩ Triệu cùng ăn một bữa cơm và nói chuyện không?"

Triệu Nguyên Minh nghe vậy trong nháy mắt phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Anh là Giang đại sư ở Quảng Tây?"

Giang đại sư là một bậc thầy mai mối, lúc nghe những y tá ở bệnh viện nói chuyện về hắn, thậm chí hắn còn xem qua hình của Giang đại sư, vì vậy vừa rồi hắn mới cảm thấy có chút quen mặt.

"Hóa ra bác sĩ Triệu cũng biết tôi!"

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

Sau đó, hai người khách sáo một phen, sau đó mới cùng lên xe đi tới một nhà hàng nào đó ăn cơm.

...

Nửa giờ sau.

Trong phòng riêng nhà hàng nào đó, Giang Phong cùng Triệu Nguyên Minh vừa ăn vừa nói chuyện.

Giang Phong nói: "Bác sĩ Triệu, tôi trước tiên giới thiệu cho anh một chút thông tin riêng của cô ấy!"

Triệu Nguyên Minh gật đầu nói: "Được, anh nói đi, tôi nghe."

Giang Phong giới thiệu sơ lược nói: "Cô ấy là người đến từ thành phố X, tỉnh Quý Châu, là con một, năm nay 28 tuổi, cao 1m63, ngoại hình ưa nhìn, tốt nghiệp cử nhân, thông thạo tiếng đại phương thành phố X, tiếng phổ thông, tiếng Nhật cùng với Tiếng Anh, từng lấy chồng Nhật Bản ở xa, cũng sinh có một cô con gái, năm ngoái mới ly hôn mang theo đứa nhỏ về nước, hiện nay đang chuẩn bị một cửa hàng tạp hóa đồ Nhật ở tỉnh Lỵ"

Nghe giới thiệu trước đó, Triệu Nguyên Minh cũng có thể cảm nhận được đối phương ưu tú, nhưng nghe đối phương từng lấy chồng ở xa Nhật Bản cũng sinh một cô con gái, lông mày của hắn liền không nhịn được nhíu lại.

Đối phương có qua một đoạn hôn nhân, cái này hắn cũng không để ý, bởi vì hắn cũng đã kết hôn, nhưng đối phương gả chính là người Nhật Bản, còn sinh con, này liền có chút vấn đề.

Dù sao phần lớn người dân Trung Quốc cũng không có ấn tượng tốt với người Nhật Bản, Triệu Nguyên Minh cũng là một trong số đó.

Đợi Giang Phong giới thiệu xong, Triệu Nguyên Minh liền không nhịn được nói: "Giang đại sư, điều kiện của đối phương quả thực rất tốt, có thể nói là tài mạo song toàn, vốn dĩ tôi không nên chọn, nhưng cô ấy sinh cho người Nhật một đứa con, cùng với cô ấy kết hôn phải làm cha cho đứa nhóc Nhật Bản đó, tôi đây trong lúc nhất thời có phần không tiếp nhận được!"

Giang Phong nuốt miếng canh cá trong miệng xuống, nói: "Bác sĩ Triệu, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà chúng ta nhìn vấn đề không thể phiến diện như vậy được, lấy thời đại kháng chiến làm ví dụ, có những người bạn ở Nhật Bản đã làm hết sức mình để giúp đỡ đảng của chúng ta, mặt khác, có những kẻ phản bội trong nước cũng tầng tầng lớp lớp.

So sánh lẫn nhau, anh thấy những kẻ hán gian có cùng gốc rễ với chúng ta, hay những người bạn Nhật Bản đó ai tốt hơn?"

Triệu Nguyên Minh nhấp một hớp canh, nói: "Giang đại sư, anh là muốn nói huyết mạch không quan trọng, văn hóa tán đồng mới là quan trọng đúng không?"



Giang Phong gật đầu nói: "Chính là cái ý tứ này, đây là hiện thực cũng không phải huyền huyễn, ủng có một cái trâu bò huyết mạch liền nhất định có thể Nhất Phi Trùng Thiên. Cho nên huyết mạch không cùng huyết mạch không quan trọng, đứa nhỏ lớn lên tại Trung Quốc và học văn hóa Trung Quốc của chúng ta, vậy thì con bé cũng coi như là người Trung Quốc chúng ta."

Triệu Nguyên Minh dù sao cũng là sinh viên tài cao, đạo lý dễ hiểu như vậy hắn đương nhiên hiểu, trước đó chỉ là nhắc tới người Nhật Bản theo bản năng liền có chút chống cự mà thôi.

"Ừm, Giang đại sư anh nói rất có đạo lý, không biết tính cách của cô ấy như thế nào?"

"Tính cách của cô ấy rất tốt ..."

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi xác định được Triệu Nguyên Minh đối Lý Thủy Tú cảm thấy hứng thú, Giang Phong liền lấy điện thoại di động ra, đứa bức ảnh mới nhất của Lý Thủy Tú ra, đưa cho hắn nói: "Bác sĩ Triệu, đây chính là hình của cô ấy, anh xem thử có phù hợp với thẩm mỹ của anh không?"

Triệu Nguyên Minh nhận lấy điện thoại, nhìn người phụ nữ rạng rỡ trên màn hình, đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Đàn ông đều là động vật theo thị giác, người phụ nữ có thể phù hợp với thẩm mỹ của mình hay không, thật sự chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Mà bây giờ Triệu Nguyên Minh rất chắc chắn rằng, cô gái ở trong tấm ảnh này thuộc gu thẩm mỹ của hắn.

Triệu Nguyên Minh năm nay 31 tuổi, từ khi hiểu được thưởng thức phụ nữ, hắn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có thể khiến tim hắn đập nhanh trong chớp mắt, bao gồm bạn gái cũ và vợ trước, đều là trải qua ở chung mới chậm rãi đi đến với nhau, cũng không phải vừa thấy đã yêu.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô gái trẻ quyến rũ này trên màn hình, Triệu Nguyên Minh trong lòng có một sự thôi thúc đặc biệt, hận không thể lập tức đem cô ấy lấy về nhà, sau đó làm điều mà mọi người đàn ông đều muốn làm!

Triệu Nguyên Minh nuốt nước miếng một cái, lưu luyến đem điện thoại trả lại cho Giang Phong, nói: "Giang đại sư anh đúng là danh bất hư truyền, đối tượng anh giới thiệu cho tôi, tôi rất thích, không biết lúc nào có thể sắp xếp cho tôi gặp mặt cô ấy?"

Giang Phong nhận lại điện thoại di động cười nói: "Hôm nay hơi trễ rồi, ngày mai bác sĩ Triệu có ca trực không?"

Triệu Nguyên Minh hiểu và nói: "Tôi ngày mai bình thường đi làm, buổi sáng ca phẩu thuật được sắp xếp tương đối nhiều, buổi trưa có thể là không đủ thời gian, nếu như sắp xếp gặp mặt, tốt nhất là sáu giờ chiều sau khi tan ca."

"Vậy buổi tối ngày mai bảy giờ tôi sắp xếp hai nhà các anh cùng nhau ăn cơm, không thành vấn đề chứ?"

"Đương nhiên không thành vấn đề!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận