Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 187: Cô Bé Mà Anh Liều Mạng Cứu Năm Đó, Cô Ấy Đã Lớn Lên!

Lam Chí Huy và Doãn Giai Lỵ gặp mặt!

Sau khi hai người nhìn thấy nhau, lại nhìn đối phương không chớp mắt.

Ở trong mắt Doãn Giai Lỵ, bóng dáng Lam Chí Huy vô thức lại trùng với anh trai năm năm trước, làm ngực cô ta chợt nóng lên, bất giác hai gò má chợt ướt.

Năm năm trước, cô ta vẫn chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, trong sự tuyệt vọng, anh trai này từ trên cao hạ xuống, cứu cô ta ra khỏi biển lửa. Từ giây phút đó trở đi, đối phương đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô ta.

Cô bé mười sáu tuổi, chính là tuổi có mối tình đầu, giống như Tiểu Quách Tương trong "Thần Điêu Đại Hiệp", vừa gặp Dương Quá ở bến đò Phong Lăng, đã yêu hắn.

Phải biết, lúc đó Tiểu Quách Tương gặp được Dương Quá là Dương Quá mang mặt nạ da người xấu xí, mà không phải là Dương Quá đẹp trai tiêu sái trước đó. Mà Tiểu Quách Tương tưởng đó chính là gương mặt thật của Dương Quá.

Sau đó bởi vì đôi mắt của Dương Quá, Quách Tương lại cảm thấy Dương Quá không phải xấu như vậy.

Khi đó, Quách Tương đã có thiện cảm với Dương Quá.

Nói thật, cho dù vẻ ngoài của Dương Quá thật sự xấu như vậy, chỉ dựa vào những chuyện Dương Quá đã làm, hơn nửa có thể dễ dàng cướp đi trái tim của cô ta.

Bởi vậy, có thể thấy được, tướng mạo của đàn ông rất quan trọng đối với phần lớn phụ nữ, nhưng đối với một số người phụ nữ lại không quan trọng như vậy. Bởi vì các cô đều có thể từ trên thân người đàn ông phát hiện ra những điểm sáng đủ để át đi vẻ ngoài xấu xí.

Lam Chí Huy thấy Doãn Giai Lỵ có phần quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp qua đối phương ở đâu.

"Chú Doãn thím Doãn, cô Doãn, mọi người đã tới rồi!"

Giang Phong mỉm cười giới thiệu hai bên: "Người này chính là ngài Lam Chí Huy."

Lam Chí Huy vội vàng lần lượt chào hỏi. Doãn phụ, Doãn mẫu cũng khách sáo chào lại anh ta.

Hai vợ chồng nhìn vết bỏng trên mặt Lam Chí Huy, nghĩ đến đây là cái giá anh ta phải trả để hy sinh bản thân cứu con gái bọn họ, trong lòng hai người đều rất cảm động. Trước khi gặp người, tuy rằng bọn họ cũng cảm động trước việc thiện của đối phương, nhưng phần cảm động kia chắc chắn không trực quan như bây giờ.

Sau khi Giang Phong giới thiệu hai bên với nhau xong, lại vừa cười vừa nói: "Chú Doãn, thím Doãn, chú thím ngồi trước đi. Tôi vào cửa hàng lấy ít trà sữa lại đi ra!"

"Ông chủ. . ."

Giang Phong trực tiếp ngắt lời Lam Chí Huy, nói: "Anh cũng ngồi xuống đi, tôi đã đặt trà sữa trước rồi, chỉ cần đi vào lấy ra là được!"

Giang Phong nói xong, đi thẳng vào cửa hàng trà sữa.

Thấy Lam Chí Huy lúng túng ngồi xuống, Doãn phụ tò mò hỏi: "Ngài Lam, sao ngài gọi ông mai Giang là ông chủ vậy?"

"Chú Doãn, chú gọi cháu Tiểu Huy là được rồi!"

Lam Chí Huy nói xong mới giải thích: "Vào mấy phút trước, cháu đã trở thành nhân viên của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, cho nên bây giờ ông mai Giang là ông chủ của cháu!"

Doãn mẫu kinh ngạc nói: "Tiểu Huy, đây là tình huống gì vậy? Sao cháu đột nhiên lại trở thành nhân viên của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc?"

Lúc này, Giang Phong đã cầm ba cốc trà sữa đi ra, nghe vậy mỉm cười tiếp lời: "Thím Doãn, người ưu tú giống như ngài Lam chính là nhân tài mà văn phòng hôn nhân chúng tôi rất cần đấy!"

Hắn nói xong, cầm ba cốc trà sữa trong tay lần lượt đưa cho ba người nhà họ Doãn.

Ba người nhà họ Doãn cảm ơn xong, mới nhận lấy cốc trà sữa.

Sau khi Doãn Giai Lỵ gặp mặt Lam Chí Huy, vẫn không nói gì mấy, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta, ánh mắt kia khiến ngay cả bản thân Lam Chí Huy cũng cảm giác có gì đó không đúng, hình như người này rất có thiện cảm với anh ta.

Sau khi làm quen với nhau, Doãn Giai Lỵ đột nhiên hỏi: "Anh Chí Huy, sao mặt anh lại có vết sẹo này. Anh có tiện nói cho tôi biết được không?"

Doãn phụ, Doãn mẫu nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Lam Chí Huy, chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Lam Chí Huy im lặng một lát, sau đó nói sơ qua: "Chuyện này thật ra không có gì đáng nói, chỉ là xảy ra hỏa hoạn, sau đó bất ngờ bị bỏng thôi!"

Doãn Giai Lỵ nhìn anh ta không chớp mắt, nói: "Anh có thể nói cụ thể hơn không?"

Mặc dù thấy hơi kỳ lạ khi đối phương cố chấp trước vấn đề này như vậy, nhưng Lam Chí Huy vẫn trả lời: "Chính là năm năm, tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ bị vây ở trong đám cháy.

Thấy cô ấy bất lực đứng trên ban công kêu cứu, tôi không đành lòng nhìn cô ấy phải chôn thân trong biển lửa, cho nên mới nghiến răng xông tới cứu cô ấy ra."

Doãn Giai Lỵ nhớ lại cảnh tượng trước đây, nước mắt bất giác chảy xuống, "Anh vì cứu cô bé kia mới khiến mặt mình bị bỏng như bây giờ, anh có hối hận không?"

Lam Chí Huy không rõ vì sao đang yên đang lành, cô ta lại đột nhiên rơi nước mắt: "Đương nhiên là không hối hận rồi. Nếu trước đây tôi không xông vào cứu cô bé kia, có lẽ cô ấy sẽ không thể sống nổi. So với tính mạng quý giá của một con người, tôi cảm thấy mình trả giá như vậy cũng đáng."

Nước mắt Doãn Giai Lỵ càng trào ra nhiều hơn, nức nở nói: "Nhưng cô ấy không là gì của anh cả, anh trả giá lớn như vậy, thậm chí vì điều này còn ảnh hưởng tới cả cuộc đời của anh, anh thật sự không hối hận à?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận