Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 380: Cô Gái Này Có Thể Là Sinh Ra Đã Ngậm Thìa Vàng. (3)

Thái dương Lôi Hải hiện lên ba vạch đen: “Mẹ, sao con có thể phô trương danh phận quân nhân của mình trước mặt người ta được, con làm người nông cạn như vậy sao?”

Lôi mẫu lại nói: “Mẹ chỉ là nhắc nhở con một câu như vậy thôi, dù sao con cũng nghe cha con đi đấy, ngày mai biểu hiện tốt một chút, biết chưa?”

Lôi Hải bất đắc dĩ nói: “Được, nghe hai người, cam đoan sẽ cưới được con dâu về cho hai người!”

Lôi Minh cười mắng: “Thằng nhóc này, vậy mà còn giả bộ không muốn, nếu không thân già này chạy nhanh giúp mày, mày cho rằng tự mày có thể tìm được đối tượng ưu tú như thế sao?”

Lôi Hải vội vàng cầm ly rượu cụng ly với ông già nhà mình, cười nói: “Cha, đây không phải là vì con sợ người ta chướng mắt con sao, dù sao tình huống của con thế nào cha cũng biết rõ, con rất bận rộn, kể cả có kết hôn rồi thì có thể mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy mặt nhau lần nào, người ta là thiên kim đại tiểu thư, có đối tượng dạng nào mà không tìm được chứ, hà tất phải khiến mình chịu khổ như vậy?”

Lôi Minh cũng biết đây là một vấn đề lớn, trầm ngâm nói: “Đợi tới ngày mai gặp mặt, xem trước xem thái độ của đối phương như nào đã, sau đó sẽ nói sau, nếu như thật sự cần thiết, vậy anh ra tuyến một chút đi...”

Lôi Hải vội vàng phản đối: “Cha, cái này không được, con còn muốn kiến công lập nghiệp trong bộ đội đấy, mà con cũng không muốn mấy người tuổi còn rõ trẻ mà đã phải tới nhà dưỡng lão tuyến một.”

Lôi Minh thở dài: “Biết là con sẽ nói như vậy mà, vậy ngày mai hết sức tranh thủ đấy, nếu như quả thật vì cái này mà không thành, vậy tức là các con hữu duyên vô phận, chỉ có thể từ bỏ, đi tìm một người khác thôi.”

Lôi mẫu nghe vậy thì há to miệng như muốn nói gì, có điều cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói, bởi vì bà biết rõ tính tình hai cha con nhà này, bảo bọn họ từ bỏ sự nghiệp quân nhân đã phấn đấu cả đời, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, đây là tín ngưỡng cả đời của bọn họ, không có bất cứ thứ gì có thể khiến hai người dao động trong chuyện này.

Lôi Hải thấy phản ứng của cha mẹ, trong lòng vừa vui vẻ vừa xấu hổ day dứt.

Xem ra, ngày mai thật sự phải nói chuyện thật tốt với vị bạch phú mỹ kia rồi, có thể thì phải cố gắng cầm chắc cô, không thể cứ để cha mẹ tuổi đã cao mà cứ phải quan tâm tới hôn sự của hắn như vậy được.

...

Ngày hôm sau.

Tỉnh thành Quế tỉnh, ba người Hứa gia và ba người Lam gia lại gặp mặt, người hai nhà cùng ăn một bữa trà sớm xong, ba người Hứa gia mới hài lòng dẹp đường hồi phủ.

Lần gặp mặt này, mặc dù Hứa Tinh Thần và Lam Doanh Doanh vẫn chưa xác định mối quan hệ gì, nhưng thái độ người nhà hai bên đã cực kỳ rõ ràng rồi, hơn nữa, hai người bọn họ cũng có hảo cảm với nhau, chuyện xác định mối quan hệ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Giang Phong ngồi làm hai tiếng ở văn phòng môi giới hôn nhân, mãi tới lúc mười một giờ mới lái xe đi tới sân bay, đón ba người Lôi gia đường xa tới.

Cùng lúc đó, Lê gia cũng đang chuẩn bị đủ thứ.

Địa điểm xem mắt lần này không chọn ở quán cơm bên ngoài mà là chọn tiến hành ở biệt thự Lê gia.

Để tiếp đãi khách quý đường xa tới, Lê gia đã chuẩn bị vô số nguyên liệu nấu ăn cao cấp, để đầu bếp nhà mình đích thân nấu, làm ra một bàn lớn sắc hương đầy đủ.

Trên lầu, một căn phòng diện tích cực lớn được trang trí vô cùng xa xỉ và xinh đẹp, Lê Thiên Nhu đang thử quần áo, quần áo của cô đều được đặt may, có phong cách khác nhau, cô chọn gần nửa ngày mới chọn được một bộ xinh đẹp thời thượng, chỉ là hơi bảo thủ một chút, là một bộ áo liền váy màu đen.

Chọn quần áo xong lại phải trang điểm, còn cả kiểu tóc, trang sức, trong phối đồ, chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng vô cùng quan trọng, cho nên cực kỳ tốn thời gian, đây cũng là nguyên nhân tại sao con gái thường bắt đầu chuẩn bị mấy tiếng trước thời gian hẹn.

...

Sân bay.

Giang Phong vừa theo hướng dẫn lái xe về phía biệt thự Lê gia, Lôi Hải ngồi ở ghế phụ, còn Lôi phụ và Lôi mẫu thì ngồi ở hàng ghế sau.

“Giang đại sư, tôi nghe lãnh đạo nói cậu là người Quế tỉnh, vậy cậu là người ở tỉnh thành sao?” Lôi Minh hỏi.

Giang Phong lắc đầu cười: “Cháu không phải người ở tỉnh thành, cháu là người huyện Bách Lương, thành phố Ngọc Lâm.”

Lôi Hải ngồi ở ghế phụ tiếp lời: “Huyện Bách Lương này tôi đã từng nghe nói qua, thấy bảo dân ở đây rất dũng mãnh đấy!”

Giang Phong hơi ngạc nhiên: “anh Hải, anh vậy mà đã từng nghe nói tới huyện Bách Lương chúng tôi rồi sao?”

Lôi Hải gật đầu đáp: “Tôi có một người chiến hữu cũng là người huyện Bách Lương, cũng từng nghe cậu ta kể về chuyện ở huyện Bách Lương.”

Giang Phong giật mình nói: “Thì ra là thế, dân huyện chúng tôi quả thật là hung hãn, ở trong hai tỉnh Việt, Quế có thể nói là tiếng xấu vang xa, nhất là vào thập niên 80, 90 thế kỉ trước tới đầu thế kỉ này, công xưởng ở Quảng Đông bên kia chỉ cần nghe đến người huyện Bách Lương cũng không nhịn được mà lắc đầu, trừ khi là công nhân nam, nếu không cũng không dám tùy tiện nhận vào xưởng.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận