Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 218: Danh Tiếng Vang Xa (2)

Đêm đó, tin tức ba anh chị em Giang Phong mỗi người lái một chiếc xe trờ về lập tức truyền khắp thôn Long Sơn.

Khi nghe nói rằng chiếc xe có giá trị hơn 700.000 tệ kia của Giang Phong là do một vị khách hàng lớn tặng, thì tất cả đều cảm thán không thôi, cảm thấy đúng là được mở rộng tầm mắt.

Chỉ trong một buổi tối, hầu như toàn bộ trấn Thanh Hà đều biết việc này!

Danh tiếng của Giang Phong vang xa!

...

Hôm sau.

Trời vừa sáng.

Bà ngoại, dì lớn và chồng dì, nhà cậu và nhà dì út của Giang Phong, tất cả đều mang theo bánh ngọt, bỏng ngô, dây pháo,...những món cần thiết khi dẫn lửa, chạy tới.

Nhà mẹ đẻ của dì út cũng chạy tới.

Bởi vì trước khi giờ lành để đốt lửa tới, thân thích hai bên đều sẽ đi tham quan nhà trước.

Nhà của chú út khá đơn giản, có hai tầng, sau khi lên tầng hai sẽ không có cầu thang để đi lên tầng ba!

Nhưng dù chỉ có hai tầng, thiết kế và trang trí tổng thể cũng đã rất đẹp, mấy thân thích bên nhà bên kia của dì nhỏ đều âm thầm gật đầu, cực kỳ ước ao.

Bên nhà Giang Phong, người nhà nhà mẹ đẻ của Giang mẫu cũng đi thăm quan nhà, tổng thể lầu một và lầu hai của hai nhà đều giống nhau, điểm khác biệt là tầng ba, nhà chú nhỏ không có cầu thang lên tầng ba, nhưng nhà Giang Phong thì có.

Sau khi lên tầng ba, nhà mẹ đẻ Giang Phong mới thật sự được mở rộng tầm mắt.

Bởi vì cả nhà chú nhỏ không muốn xây tầng thứ ba, cho nên tầng ba của căn căn nhà ba tầng hoàn toàn thuộc về nhà Giang Phong, tầng ba không giống như hai tầng trước, có bức tường ngăn cách hai bên. Tầng ba không có bức tường ngăn cách.

Thế là cả tầng ba cực kỳ rộng rãi, đặc biệt là phòng khách ở chính giữa, phòng khách cực kỳ rộng, nếu như không phải ở phương diện trang trí chưa đủ xa hoa, thì đây thật sự có thể được coi là biệt thự rồi.

Dì nhỏ Trương Trân vừa xem, vừa khen:

"Số tiền này thật sự rất đáng giá, chưa tới một triệu cầm lên tỉnh thành chỉ mua được một căn nhà bình thường, nhưng mà dùng nó ở nông thôn, thì có thể xây được một căn nhà cực kỳ đẹp, chênh lệch này không khỏi quá lớn rồi!"

Dì lớn Trương Cầm cũng cảm khái:

"Đúng thế, Tuấn Hùng nhà chị còn có suy nghĩ muốn mua nhà ở Trung Hải, nhưng mà nơi đó tấc đất tấc vàng, một cái nhà vệ sinh nhỏ xíu cũng lên tới mấy trăm ngàn tệ, muốn căn nhà năm, sáu mươi mét vuông cũng hơn mấy triệu, sao nó có thể mua được chứ!

Có được số tiền kia, về nông thôn dư sức xây một căn nhà cực kỳ đẹp, sống trong đó chẳng lẽ không dễ chịu hơn trong căn nhà dột trên kia sao?"

Cậu nhỏ Trương Cường cười, nói:

"Chị cả, cũng không thể nói như vậy được, Trung Hải dù sao cũng là một thành phố cực kỳ phát triển, nếu thật sự có thể cắm rễ ở chỗ đó, hậu thế sẽ có thể thoát thai hoán cốt, sẽ chân chính trở thành người thành phố, khả năng phát triển lớn hơn nông thôn của chúng ta nhiều!"

Giang Phong nói tiếp:

"Thật ra, điểm mạnh nhất của thành phố lớn chính là trình độ giáo dục và chữa bệnh, việc này nông thôn thật sự không thể sánh bằng được."

Nói tới vấn đề giáo dục, chồng của dì lớn - Lưu Kiến Vinh làm ở trường học mười mấy năm liền nói:

"Tiểu Phong nói đúng, trình độ giáo dục ở nông thôn và thành phố lớn có cách biệt rất lớn.

Với lại, không thể phủ nhận rằng tố chất của người thành phố lớn cao hơn nông thôn nhiều, cực kỳ chú trọng vấn đề giáo dục đối với trẻ em, nắm tay chỉ dạy từ nhỏ, sợ con mình thua người ta.

Bạn bè chung lớp đều là những người thích học tập, con mình không muốn ưu tú cũng khó.

Trái ngược với nông thôn, phần lớn mọi người đều không coi trọng việc giáo dục, hay có thể nói là không có điều kiện để coi trọng nó.

Cho dù con mình có ưu tú như nào, chính mình cũng rất coi trọng việc giáo dục, nhưng mà điều quan trọng là bạn chung lớp không như thế!

Những bạn bè ở bên cạnh đều không thích học tập, thì dù con mình có thích học đi nữa cũng không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, cũng đi chơi theo bạn bè, không chú trọng việc học hành, thành tích cũng sẽ theo đó mà kém đi.

Cho nên, bây giờ chỉ cần người lớn có chút ánh mắt, thì đều sẽ liều mạng để mua nhà ở thành phố, bọn họ không phải muốn theo đuổi cuộc sống ở thành phố, mà chỉ là muốn cho con mình có một môi trường học tập tốt hơn mà thôi."

Giang Phong thân là một sinh viên của trường đại học danh tiếng, hắn cực kỳ đồng cảm với chuyện này:

"Dượng lớn nói đúng, trong số những bạn học của cháu, người có xuất thân từ nông thôn chỉ chiếm cỡ một phần mười mà thôi, từ đó có thể thấy một điều, người nông thôn muốn thi đại học là một chuyện cực kỳ khó khăn."

Dượng lớn nói:

"Đây là sự chênh lệch giữa trình độ giáo dục của nông thôn và thành phố, muốn xử lý sự sai lầm này của giáo dục trong khoảng thời gian ngắn là điều cực kỳ khó khăn, vấn đề không chỉ là trình độ giáo dục của giáo viên, mà còn là sự coi trọng của người lớn trong nhà đối với..."

Việc giáo dục này rất quan trọng, cho nên Giang Phong và dương lớn nói tới mức không dừng lại được. Cho tới khi giờ lành sắp đến, hai người mới thỏa mãn, dừng cuộc trò chuyện lại, đi xuống lầu với mọi người.

Thời gian chỉ đúng 9 giờ 18 phút, Giang gia và các thân thích vừa nói những lời may mắn, vừa chuyển đồ vào trong nhà.

Than đốt lửa, ngọn đèn, bánh,...

Sau đó đốt pháo.

Sau khi thực hiện xong các phong tục, nghi thức dẫn lửa xem như kết thúc, sau đó là tới việc giết gà, vịt, làm đồ ăn chiêu đãi những thân thích từ xa tới thăm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận