Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 230: Đừng Nói Chuyện, Tôi Đang Lái Xe! (2)

Tề Mỹ Hoa vẫn luôn nhìn anh ta nên nhận ra ngay sự thay đổi của anh ta. Cô vội nhìn theo hướng nhìn của anh ta, phát hiện ở cách đó không xa có một đôi nam nữ đang ngồi.

Người đàn ông tầm năm mươi tuổi, đầu có hơi hói, bụng hơi to, nhìn khá mập mạp.

Người phụ nữ tầm hai lăm hai sáu tuổi, trông rất xinh đẹp, lúc này đang nói cười với tên đàn ông mập mạp.

Khi Tào Đại Ưng và Tề Mỹ Hoa đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, người phụ nữ dường như cảm giác được gì đấy bèn quay đầu nhìn sang, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Tề Mỹ Hoa trong lòng hiểu rõ bèn nhẹ giọng hỏi: “Đây chính cô bạn gái cũ chê anh nghèo, sau đó thu dọn đồ đạc bỏ đi mà anh từng nói đúng không?”

Tào Đại Ưng trong lòng phức tạp, thu lại ánh mắt rồi nói: “Là cô ấy. Anh vốn tưởng bản thân rất quan trọng, nhưng cuối cùng lại không bằng một người đàn ông vừa mập vừa hói, có phải anh làm người rất thất bại không?”

Tề Mỹ Hoa lắc đầu, nói: “Không có gì hay để so sánh cả. Trong mắt bạn gái cũ của anh, người đàn ông béo hói có thể đưa cô ấy đến nhà hàng như này để ăn cơm tốt hơn anh, nhưng trong mắt em, hắn ta thậm chí còn không đủ tư cách để so với anh.”

Ngay lúc này, trong lòng bạn gái cũ của Tào Đại Ưng cũng vô cùng phức tạp. Cô không nghĩ sẽ có ngày gặp lại anh trong một nhà hàng cao cấp như vậy, theo sự hiểu biết của cô về anh, cả đời này của anh ta cũng không thể bước chân vào nơi như này.

Có phải nhờ bà dì ngồi cùng anh ta không?

Không ngờ anh ta cũng chọn con đường giống như cô. Sau khi cô rời xa anh, không lâu sau đó liền hẹn hò với ông chú khá giả này. Phụ nữ đúng là có ưu thế ở phương diện này, chỉ cần họ bằng lòng, bên cạnh sẽ không thiếu đàn ông.

Sau khi ở cạnh ông chú hói này, cô đã trải nghiệm một cuộc sống mà trước đây cô chưa từng biết tới, ví dụ như đi ăn cơm ở một nhà hàng cao cấp như này, trước đây cô không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ mỗi ngày đến ăn cũng không thành vấn đề.

Thỉnh thoảng còn được nhận được những món quà khác nhau với giá hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn, cuộc sống như vậy thực sự rất vui vẻ.

Điểm trừ duy nhất chính là phương diện kia của ông chú hói quá tệ, thua xa bạn trai cũ của cô ấy. Mỗi lần đều nhấp nhấp vài cái thì kết thúc, không cảm nhận được gì hết.

Lúc đầu thì không sao, nhưng lần nào cũng như vậy, lâu dần khiến cô có chút khó chịu, cũng bắt đầu nhớ nhung cảm giác thăng hoa bên bạn trai cũ.

Nếu bạn trai cũ có khả năng tài chính như ông chú hói hoặc ông chú hói có được bản lĩnh như bạn trai cũ thì tốt biết mấy.

Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã mang các món ăn lên, Cao Đại Ưng gác lại tâm sự và thích thú thưởng thức những món ăn tuyệt hảo.

Nửa tiếng sau.

Trùng hợp là khi Cao Đại Ưng và Tề Mỹ Hoa rời khỏi nhà hàng, bạn gái cũ của anh ta và ông chú béo hói cũng rời khỏi, hai bên gần như đồng loạt rời khỏi nhà hàng.

Tào Đại Ưng và bạn gái cũ nhìn nhau, hai người không có ý chào hỏi nên mỗi người lên xe của mình rồi rời đi.

Tề Mỹ Hoa vừa lái xe vừa cười nói: “Dù sao cũng ở bên nhau hai ba năm rồi, sao vừa rồi anh không chào cô ấy?”

Tào Đại Ưng lắc đầu nói: “Thôi đi, nếu duyên phận đã hết, không làm phiền nhau nữa chính là lời tạm biệt tốt nhất.”

Tề Mỹ Hoa cười nhẹ, sau đó không nói nữa, bạn gái cũ của Cao Đại Ưng không xinh hơn cô, ưu điểm duy nhất là trẻ hơn cô mà thôi nhưng cô hoàn toàn không lo lắng Cao Đại Ưng sẽ nhớ nhung bạn gái cũ.

Mặc dù thời gian cô ở bên Tào Đại Ưng chưa được lâu, nhưng với sự từng trải của mình, cô có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của anh ta. Cô có niềm tin tuyệt đối rằng bản thân có thể nắm giữ được trái tim của anh ta.



Vẫn là tỉnh thành.

Pháp y Tần Quan Hải và người khâm liệm Diệp Đồng lặng lẽ đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.

Hai người không có ý định tổ chức đám cưới. Nếu Tần Quan Hải kết hôn với một người phụ nữ làm nghề khác thì có lẽ sẽ tôn trọng ý muốn tổ chức đám cưới của vợ.

Nhưng anh ta lại cưới một người làm nghề khâm liệm. Cái nghề pháp y này đã khiến người ta có chút e dè, bây giờ lại kết đôi với một người làm nghề khâm liệm, tổ hợp này mà mời khách thì bạn bè người thân ai muốn đến chứ?

Vì vậy khi hai người kết hôn, hai bên gia đình cũng chỉ ngồi lại ăn với nhau bữa cơm thôi.

E rằng nghi lễ duy nhất chính là nghi lễ kết hôn nho nhỏ do nhân viên nhà nước tổ chức lúc đăng ký.

Đêm tân hôn, chủ đề nói chuyện của hai người cũng khiến người khác cạn lời.

“Í, cảm giác sờ thân thể người sống thật khác với người chết, rất ấm áp.

“Không hề giống luôn, lúc tiếp xúc thi thể sẽ có cảm giác lạnh toát. Dù có cách một lớp bao tay cũng có thể cảm nhận sự lạnh lẽo đó, mà trước đó em chưa từng sờ thân thể người sống, bây giờ sờ thấy thích thật, hơn nữa càng sờ càng nóng, cảm giác nhiệt độ đang tăng lên.

“Ừm, thân nhiệt của anh cũng đang tăng nè, tim đập càng lúc càng nhanh. Cảm giác này thật kỳ lạ!”

“Ái~ Anh sờ chỗ nào vậy?”

“Đừng nói chuyện, anh phải lái xe.”

“Ừm…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận