Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 377: Trong Nhà Quá Có Tiền, Tôi Không Phân Biệt Được Động Cơ Của Người Theo Đuổi Mình. (3)

Trong hai vị nữ cường nhân này, siêu cấp phú nhị đại Lăng Lỵ mặc dù có dáng người không tệ, đáng tiếc tướng mạo lại bình thường.

Mà Bùi Dĩnh thì lại vừa có tài hoa vừa có nhan sắc, chính là tồn tại cấp nữ thần chân chính.

Nhưng mà, không cần biết là Lăng Lỵ tướng mạo bình thường, hay là Bùi Dĩnh giá trị nhan sắc cao, cả hai hiện nay đều vẫn đang là cẩu độc thân.

Lăng Lỵ năm nay đã 40 tuổi, mà Bùi Dĩnh còn lớn hơn hai tuổi so với cô, năm nay đã 42 tuổi, nhưng đường tình cảm của hai người vẫn trống trơn, ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa từng nói qua.

Đầu tiên, về Lăng Lỵ, là phú nhị đại siêu cấp, cô tự nhiên không thiếu người theo đuổi, nhưng công chúa Lăng Lỵ đã nói một câu như này: “Trong nhà quá có tiền, tôi không phân biệt được động cơ của người theo đuổi mình.”

Đây chính là nguyên nhân chính tại sao Lăng Lỵ vẫn luôn độc thân tới tận giờ.

Vì tướng mạo Lăng Lỵ thường thường, những phú nhị đại cùng cấp độ, thậm chí là thấp hơn một cấp, không có ai để ý cô cả, mà những người gia cảnh không tốt thì cô lại không rõ người ta rốt cuộc là thích bản thân cô hay là thích tiền của cô...

Mà Bùi Dĩnh vừa có tài hoa vừa có nhan sắc vẫn độc thân cho tới nay, nguyên nhân có lẽ là liên quan tới tính cách nữ cường nhân của cô.

Cô đã từng nói có yêu cầu với một nửa còn lại như sau: Chỉ cần không gây trở ngại tới công việc của cô là được.

Yêu cầu này nhìn thì như cực kỳ đơn giản, nhưng lời này cũng giống như câu nhìn thuận mắt là được, chính là yêu cầu cao nhất.

Hai người trạc tuổi nhau, cũng đều là người trong vòng thượng lưu, cộng thêm vẫn đang độc thân, tự nhiên rất dễ trở thành bạn tri kỷ không có gì giấu diếm.

“Lỵ Lỵ, nghe nói đoạn thời gian trước có một phú nhị đại người Đông Nam Á theo đuổi em? Em có hí kịch với người ta không?” Bùi Dĩnh cực kỳ bát quái hỏi.

Lăng Lỵ cười khẩy một tiếng, thô bạo nói: “Hí kịch cái rắm ấy, hắn ta căn bản không phải theo đuổi em vì thích, mà chỉ là vì muốn dựa vào sự giúp đỡ của em để giúp tập đoàn nhà bọn họ khởi tử hoàn sinh mà thôi, thật sự cho rằng cái gì bà đây cũng không hiểu sao?”

Bùi Dĩnh giật mình: “Thì ra là thế, thời đại này muốn tìm được người chân thành cũng không dễ dàng gì!”

Lăng Lỵ thở dài: “Chị Bùi vẫn tốt hơn em nhiều, dung mạo chị xinh đẹp như vậy, cho dù không có tài sản hơn trăm triệu kia thì cũng có hàng tá đàn ông chạy theo sau chị, còn tướng mạo em lại thường thường, người tiếp cận em tám chín phần mười đều là vì tiền, thật sự là buồn đến chết!”

Bùi Dĩnh lắc đầu cười: “Lỵ Lỵ, chị với em thật ra cũng như nhau thôi, kể cả đàn ông tiếp cận chị không phải là vì tiền, mà là vì thân hình tướng mạo, thì cũng có khác nhau chỗ nào đâu?”

Lăng Lỵ cầm ly rượu vang có giá trị không nhỏ lên nhấp một ngụm, cười nói: “Nói cũng phải, người giống như chị em mình, muốn tìm được một phần chân ái đúng là rất khó khăn!”

Bùi Dĩnh cũng cầm ly rượu vang lên uống một ngụm, tiếp lười: “Chủ yếu là người chúng ta tiếp xúc cùng cơ bản đều biết chúng ta là ai, cho nên thật sự không thể nào phân rõ động cơ của đối phương rốt cuộc là gì. Chỉ cần vẫn còn mối lo này ở đó, thì thật sự không có cách nào đưa tình cảm chân thành vào nói chuyện yêu đương, tự nhiên cũng không tìm được chân ái.”

Lăng Lỵ cười nói: “Có đôi khi em cũng muốn học theo mấy phú nhị đại trong TV kia, ngụy trang bản thân thành người nghèo xuất thân từ gia đình bình thường, sau đó tìm một người đàn ông thực sự cùng nhau nói chuyện yêu đương.”

Bùi Dĩnh cười ha ha, nói: “Lỵ Lỵ, em chắc chắn không thể ngụy trang được, trong nước em có danh tiếng lớn như vậy cơ mà, ngược lại, danh tiếng của chị cơ bản cũng chỉ giới hạn trong vòng tài chính mà thôi, cho nên phải là chị ngụy trang thì mới có khả năng thành công được.”

Lăng Lỵ bật cười: “Chị Bùi nói quá khoa trương rồi, có lẽ là trong vòng phú hào thì người biết em sẽ nhiều hơn người biết chị một chút, nhưng trong mắt những người bình thường kia, đoán là em với chị cũng như nhau thôi, không có mấy người có thể nhận ra thân phận của chúng ta đâu.”

“Quan trọng là đàn ông bình thường, em nguyện ý gả sao?”

Lăng Lỵ nghe vậy không nhịn được thở dài một hơi: “Đây chính là chỗ khiến em sầu muộn, cũng không phải là khinh thường đàn ông bình thường, mà là sợ đàn ông bình thường không dung nhập được vào vòng tròn của chúng ta, như vậy đối với người ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, vị Trưởng Công chúa Tam Hàn kia chính là vết xe đổ rồi đó!”

Bùi Dĩnh rất tán thành: “Đúng là đạo lý này, năm đó vị Trưởng Công chúa Tam Hàn và người thị vệ kia hẳn có thể coi là chân ái, nhưng kết quả cuối cùng vẫn kết thúc bằng ly hôn, thật sự là đáng tiếc!”

“Cho nên, bây giờ em thật ra rất hoang mang, tìm người bình thường kết hôn thì không thực tế, người có năng lực trong vòng thì người ta chướng mắt em, người không có năng lực thì em lại chướng mắt người ta.

Lăng Lỵ nói lời thành thật với chị em thân thiết: “Bây giờ cha em cũng lớn tuổi rồi, cực kỳ để bụng tới chuyện hôn nhân đại sự của em, mặc dù ngoài miệng em nói không gấp, nhưng trong lòng thật ra cũng rất sốt ruột, muốn kết hôn sinh con sớm một chút để cha có thể sớm hưởng thụ chút niềm vui gia đình.”

Bùi Dĩnh hiểu, nhẹ gật đầu nói: “Lỵ Lỵ, thật ra chị cũng gặp phải vấn đề giống như vậy, nhất là sau khi qua tuổi bốn mươi, chị còn có chút không dám về nhà, sợ phải nhìn thấy ánh mắt tha thiết mong mỏi kia của cha mẹ.”

Lăng Lỵ lại cầm ly rượu vang lên uống một ngụm, đột nhiên hỏi: “Chị Bùi, hay là chúng ta mời một người mai mối thử?”

Bùi Dĩnh nghe vậy thì sững sờ: “Mời người mai mối?”

Ánh mắt Lăng Lỵ lộ ra tia sáng lạ thường, trong lòng có chút mong đợi nói: “Chị Bùi, Uông Văn Kiệt của tập đoàn Uông thị ở Quảng Đông kia, chị hẳn là biết đi? Hôn nhân của người ta chính là mời người mai mối tới giúp đáp cầu dắt mối đấy.”

Bùi Dĩnh: “Thật ư?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận