Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 312: Đảm Bảo Sẽ Khiến Cho Hai Người Giật Mình

Tại tỉnh thành.

Phòng môi giới hôn nhân.

Đi hơn mười ngày, Giang Phong cuối cùng cũng đã trở về.

Hơn mười ngày qua, phòng môi giới hôn nhân đã chất đống rất nhiều tài liệu của khách, hắn cần phải xét duyệt từng cái một.

Bận tới mức dịch vụ « Hòa Giải Hôn Nhân » của phòng môi giới cũng đã bị hắn cho dừng lại vào tuần trước. Hạng mục này mặc dù kiếm được tiền, nhưng có hạn chế rất lớn về vấn đề tự do, cơ bản là khóa chặt hắn trong phòng môi giới.

Cho nên, sau khi thử chạy hai tuần, hắn liền cho dừng lại!

Xét duyệt tài liệu ngược lại không tốn bao nhiêu thời gian, tiếp đó giúp khách tìm đối tượng xứng đôi, rồi lại nhập tài liệu của đối tượng xứng đôi vào máy tính, in từng cái ra, phân đoạn này mới tương đối tốn thời gian.

Không biết đã qua bao lâu, mãi tới khi điện thoại vang lên, Giang Phong mới hồi phục lại tinh thần.

Là chị gái Giang Tuyết gọi tới, Giang Phong vừa nhấn nghe thì đã thấy chị mình nói: “Tiểu Phong, bọn chị đã tới khách sạn rồi, đồ ăn cũng đã gọi xong, ba mẹ cũng sắp đến rồi, em tranh thủ thời gian cùng Lam Chí Huy tới đây đi!”

Giang Phong nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ trưa, liền đáp: “Vâng, bọn em lập tức qua ngay đây.”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong liền nhìn về phía Lam Chí Huy, nói: “anh Huy, đóng cửa đi ăn cơm thôi!”

Lam Chí Huy vội vàng đáp: “Vâng, thưa ông chủ.”

Trong số ba nhân viên của phòng môi giới hôn nhân, Đường An Quân và Liễu Y Y đều được bao ăn bao ở, còn Lam Chí Huy, vì tính chất công việc khác, cho nên chỉ bao cơm trưa.

Chờ tới lúc Giang Phong và Lam Chí Huy chạy tới khách sạn thì anh trai và ba mẹ hắn cũng đã ở đó rồi.

“Ba, mẹ!” Giang Phong chào hai người.

“Chú, dì!” Lam Chí Huy cũng lên tiếng chào.

Sau đó, Giang Phong giới thiệu cho ba mẹ mình: “Ba, mẹ, người này chính là anh Huy mà con đã nói với hai người.”

Giang phụ nhìn về phía Lam Chí Huy, giơ ngón tay cái lên, nói: “Tiểu Huy, Tiểu Phong cũng đã nói với chúng ta câu chuyện của cháu rồi, cháu thật sự là người tốt.”

Giang mẫu cũng cảm khái: “Cháu đúng là đứa trẻ tốt, người tốt chắc chắn sẽ được báo đáp.”

Lam Chí Huy hơi đỏ mặt, nói: “Chú và dì quá khen rồi ạ!”

Hai bên khách sáo thêm vài câu, sau đó dưới sự dẫn dắt của Giang Phong, mấy người cùng đi vào phòng riêng.

Sau khi vào, Giang phụ, Giang mẫu lại gặp mặt Đường An Quân và Liễu Y Y, đương nhiên không tránh khỏi một phen khách sáo nữa, hai người này cũng không chỉ là nhân viên của Giang Phong, mà còn là bạn học thời cấp ba và đại học của Giang Phong, mối quan hệ này đương nhiên là khác với Lam Chí Huy.

Ăn xong bữa cơm, ba người Đường An Quân đều có việc bận, sau khi chào hỏi Giang phụ, Giang mẫu thì liền rời khỏi nhà hàng.

Giang Phong nhìn về phía cha mẹ mình, nói: “Ba, mẹ, trước đó con làm mai mối cho Uổng tổng, được Uông tổng tặng lại một căn nhà làm lễ tạ môi, vì nhà vừa mới hoàn thiện xong cho nên con định trước cho căn đó ba đến năm tháng thông khí đã, khi nào chuẩn bị dọn vào sẽ báo lại cho cha mẹ sau.

Có điều nếu hai người đã đến tỉnh thành rồi, vậy để anh và chị dẫn hai người tới đó xem một chút đi! Dù sao thì chỗ đó cái gì cũng có đủ, nếu như hai người thích, vậy tối nay cứ ở luôn đó cũng được.”

Giang mẫu nghe vậy thì sững sờ, lập tức oán trách: “Tiểu Phong, con cũng rất biết giấu chuyện đấy, chuyện lớn như vậy mà không nói cho ba mẹ biết.”

Giang phụ nghe xong thì cực kỳ kích động, không chờ nổi mà nói: “Mau đi thôi, đi xem nhà nào.”

Ba chị em Giang Phong bèn nhìn nhau cười, biết là cha mẹ sẽ có phản ứng như vậy, những người ở thời đại cha mẹ bọn hắn đều coi ruộng đồng và nhà cửa như mệnh căn vậy.

Chị gái Giang Tuyết liền hỏi: “Tiểu Phong không đi à?”

Giang Phong nói: “Em còn phải gặp một vị khách, mọi người cứ đi chút đi, em sẽ qua đó sau.”

Giang Tuyết gật đầu, sau đó cùng anh cả lái xe mang cha mẹ tới tiểu khu cao cấp Tây Phái Ngự Giang.

Trên đường đi, Giang Tuyết vừa cười vừa nói: “Ba mẹ, căn nhà này của Tiểu Phong không hề đơn giản chút nào, đảm bảo sẽ khiến cho hai người giật mình.”

Giang mẫu hỏi: “Không phải nói là căn nhà sao? Hay là vị Uông tổng kia còn đưa hẳn một căn biệt thự?”

Giang Tuyết lắc đầu: “Không phải biệt thự.”

Giang mẫu nói: “Mẹ và ba con gần đây cũng đã được mở mang tầm mắt rồi, cho dù nhìn thấy biệt thự thì ba mẹ cũng không giật mình đâu, một căn nhà mà thôi, sao có thể khiến bọn ta giật mình được chứ?”

Giang Tuyết nghe vậy cũng không giải thích, chỉ cười hì hì nói: “Mẹ à, không nên nói như vậy đâu, căn nhà này khác với nhà ở bình thường, giống như nhà bọn con đang ở vậy, không phải đẹp hơn rất nhiều nhà trong thôn sao!”

Giang mẫu xem thường nói: “Được, vậy mẹ liền xem xem rốt cuộc là nhà kiểu gì mà có thể khiến cho cha mẹ giật nảy cả mình!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận