Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 729: Tìm Người (3)

Dương Chính Khoa nhìn về phía ba người nhà chị gái, cảm kích nói: "Chị, anh rể, Tiểu Phong, mấy ngày này, các người vất vả rồi."

Bà Ngụy nói: "Đều là người một nhà, khách sáo làm gì."

Ông Ngụy nói: "Chính Khoa, có Giang đại sư ra mặt, khả năng tìm về Tiểu Long cực cao, Tiểu Long chỉ nhỏ hơn Tiểu Phong nhà tôi hai tuổi, tính ra năm nay cũng 32 tuổi rồi, không biết cậu ấy đã cưới vợ chưa. Nếu cưới vợ sớm, không chừng cậu đã có mấy cháu trai cháu gái rồi đấy."

Dương Chính Khoa nghe vậy, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua: "Nếu được như vậy thì tốt quá rồi!"

Ngụy Tuyết Phong thấy cậu nở nụ cười hiếm hoi, cũng cười nói xen vào: "Đúng vậy, cậu, nói không chừng cậu đã làm ông nội nhiều năm mà không biết đấy."

Lời này càng khiến Dương Chính Khoa mong chờ hơn, chỉ hận không thể lập tức xuất phát đi tìm con trai lớn.

...

Sáu rưỡi chiều.

Tại phòng Vip XX của khách sạn XX.

Giang Phong gặp được cậu Dương Chính Khoa và mợ Tần Tuyết Cầm của Ngụy Tuyết Phong.

Hai người vừa trải qua nỗi đau mất con, liếc mắt có thể nhìn ra sự bi thương, trong lòng Giang Phong thông cảm, sau khi chào hỏi bọn họ lại nói thẳng: "Chú Dương thím Dương, sau khi cháu suy tính, thấy trước mắt anh Dương chắc chắn đang ở phương bắc, nhưng cụ thể ở tỉnh nào thì chưa thể tính rõ được. Ngày mai chúng ta bay tới tỉnh Lỗ trước. Sau khi đến tỉnh Lỗ lại tiến hành suy tính lần thứ hai, chắc hẳn có thể phong tỏa được tỉnh cụ thể."

Dương Chính Khoa liên tục gật đầu nói: "Được, tôi nghe theo sự bố trí của Giang đại sư, mời ngài ngồi."

Ngụy Tuyết Phong kéo ghế cho Giang Phong, bà Ngụy rót trà cho Giang Phong, ông Ngụy đưa thuốc lá cho Giang Phong, Tần Tuyết Cầm dặn dò nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Dương Chính Khoa lại mở một chai Mao Đài lâu năm, rót rượu cho Giang Phong. Cảnh tượng này lại giống như đang chiêu đãi lãnh đạo lớn vậy.

Bởi vì đã đặt trước, vừa căn dặn là nhân viên phục vụ đã nhanh chóng đưa thức ăn tới.

Tiếp theo, mọi người nâng chén cụng ly, vừa ăn vừa nói chuyện.

Chờ sau khi cơm nước no nê, Giang Phong mới lên tiếng: "Chú Dương thím Dương, cảm ơn hai người đã chiêu đãi. Hôm nay mọi người về nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta ngồi chuyến bay sớm nhất tới tỉnh Lỗ trước."

Dương Chính Khoa khẽ gật đầu, đưa thẻ phòng cho Giang Phong, nói: "Giang đại sư, hôm nay ngài cũng vất vả rồi, chúng tôi đã đặt phòng cho ngài ở đây, ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Giang Phong không từ chối, nhận lấy thẻ phòng, khách sáo vài câu, từng người mới nghỉ ngơi.

...

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong, đám người Giang Phong lên chuyến bay sớm nhất tới thành phố tỉnh Lỗ.

Chuyến này, ngoài vợ chồng Dương Chính Khoa, ba người nhà họ Ngụy đều đi theo, không thiếu một người.

Khi đám người đến thành phố ở tỉnh Lỗ đã là mười một giờ bốn mươi lăm phút.

Dương Chính Khoa hỏi: "Giang đại sư, bây giờ đã tới buổi trưa, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước?"

Giang Phong gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta tùy tiện tìm một quán ăn nhanh giống như mì phở gì đó, ăn đơn giản thôi. Đúng lúc tôi cũng muốn mượn một chỗ tiến hành suy tính lần thứ hai."

Mọi người nghe vậy, đương nhiên không hai lời, rất nhanh đã xuất hiện ở một quán mì bò.

Sau khi mỗi người gọi một bát mì bò, Giang Phong lại bảo Ngụy Tuyết Phong đi rót gần nửa chén nước, nói với Dương Chính Khoa: "Chú Dương, làm phiền chú nhỏ một giọt máu vào đây."

Trong lúc nói chuyện, hắn đưa cho Dương Chính Khoa một cái kim.

Dương Chính Khoa không rõ Giang đại sư suy tính thế nào, nghe cần máu của ông ta, ông ta thật ra cảm thấy bình thường, nhận lấy kim không hề do dự đâm một cái vào ngón trỏ tay trái, sau đó nặn một giọt máu vào trong chén.

Giang Phong cầm chén lắc qua lắc lại, sau khi lắc đều máu, mới thò ngón tay chấm ít nước máu, sau đó viết một chữ Long tên bàn, bấm ngón tay tính toán.

Ba người nhà họ Ngụy và vợ chồng nhà họ Dương đều nín thở, nhìn Giang Phong không chớp mắt. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cách suy tính thần kỳ này, cho dù xem không hiểu cũng phải xem.

May là, mấy người bọn họ chiếm đầy một bàn, ngồi quây quần có thể nói là "chật như nêm cối", cho nên Giang Phong bấm đốt ngón tay mới không khiến cho người bên ngoài chú ý.

Qua khoảng hai ba phút, Giang Phong mới rút khăn giấy lau máu loãng trên bàn.

Ba người nhà họ Ngụy và vợ chồng nhà họ Dương nhìn đến đây, đều biết trong lòng Giang Phong có đáp án, đều nhìn hắn với vẻ mặt đầy mong chờ.

Giang Phong cũng không giấu bọn họ, trực tiếp tuyên bố đáp án: "Tính toán ra được, người đang ở tỉnh Ký, vị trí cụ thể thì phải chờ đến tỉnh Ký lại tiến hành suy tính lần thứ ba."

Vợ chồng Dương Chính Khoa nghe vậy lại kích động. Suy tính lần thứ hai lại có thể phong tỏa vị trí ở tỉnh Ký, vậy suy tính lần ba chắc hẳn có thể phong tỏa thành phố nào đó chứ?

Suy tính thêm vài lần như vậy, phạm vi phong tỏa sẽ nhỏ dần, xác suất tìm được con trai lớn lại càng cao.

Ba người nhà họ Ngụy cũng kích động, bọn họ vẫn luôn biết Giang đại sư lợi hại, nhưng không ngờ sẽ lợi hại đến mức này. Cho dù trước mắt còn chưa tìm được người, nhưng bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng Giang đại sư.

...

Năm giờ chiều.

Ở thành phố tỉnh Ký.

Chỗ lối ra sân bay, Giang Phong nói: "Chú Dương thím Dương, chúng ta tìm một chỗ, tôi lại suy tính một lần nữa, tin tưởng trải qua lần suy tính này, lại có thể phong tỏa phạm vi ở một thành phố."

Dương Chính Khoa gật đầu nói: "Bây giờ cũng đến giờ ăn cơm chiều, vậy chúng ta vào trong thành phố tìm nhà hàng ăn cơm đi!"

Giang Phong nói: "Chú Dương, bây giờ tìm người quan trọng nhất, cơm tối ăn tùy tiện là được rồi."

Có lẽ Giang đại sư nói thật lòng, nhưng EQ của Dương Chính Khoa không đến mức thấp như vậy, vội vàng tiếp lời: "Giang đại sư, con trai lớn của tôi đã mất tích hai mươi bảy năm, có sốt ruột cũng không vội một bữa cơm này, buổi trưa đã tùy tiện ăn tạm bát mì, buổi chiều phải mời ngài ăn đàng hoàng, bằng không tôi sẽ cảm thấy không thoải mái."

Tần Tuyết Cầm cũng gật đầu nói theo: "Đúng vậy, Giang đại sư, ngài là quý nhân của chúng tôi, buổi trưa ăn tạm, trong lòng chúng tôi đã rất áy náy rồi, buổi chiều tuyệt đối không thể tạm bợ được, phải ăn ngon."

Ba người nhà họ Ngụy xem như là người đi cùng, vốn không tiện phát biểu ý kiến, chẳng qua sau khi vợ chồng Dương Chính Khoa cho thấy lập trường, ba người nhà bọn họ cũng thuận thế nói giúp.

Giang Phong thấy thế cũng không kiên trì nữa, gật đầu nói: "Được rồi, vậy nghe theo các người. Dù sao bây giờ còn sớm, đợi lát nữa lúc ăn cơm, tôi thuận tiện suy tính một lúc. Chờ ăn cơm xong, chúng ta ngồi xe chạy tới thành phố phong tỏa nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục suy tính tìm kiếm."

Đám người Dương Chính Khoa nghe vậy, tất nhiên không có ý kiến gì.

...

Một giờ sau.

Trong phòng của nhà hàng nào đó, trong lúc chờ thức ăn mang lên, Dương Chính Khoa lại dùng kim đâm vào một ngón tay bên trái, sau đó nặn một giọt giọt máu vào trong chén, lại đưa chén cho Giang Phong.

Giang Phong lắc đều máu loãng, lặp lại động tác vào buổi trưa, duỗi ngón tay chấm vào máu loãng, viết một chữ Long ở trên bàn, sau đó lại bấm tay tính toán.

Sở dĩ hắn phải làm thao tác như vậy, tất nhiên là để tăng thêm cảm giác nghi thức suy tính, thứ này cũng cần phải làm trọn gói, cho dù kết quả suy tính giống nhau, nhưng có nghi thức suy tính và không có nghi thức suy tính vẫn khác nhau.

Nghĩ lại bấm ngón tay tính toán, lại trực tiếp tìm ra được con trai lớn của Dương Chính Khoa so với tự mình dẫn theo đám người Dương Chính Khoa suy tính từng bước một, từng bước một tìm ra người, ân tình nào càng lớn hơn?

Dưới ánh mắt chú ý của ba người nhà họ Ngụy và vợ chồng Dương Chính Khoa, Giang Phong cúi đầu suy tính hai ba phút, mới ngẩng đầu nói: "Chú Dương thím Dương, trải qua suy tính lần này, cuối cùng cũng có thể phong tỏa phạm vi ở một thành phố."

Vẻ mặt Dương Chính Khoa hơi kích động, hỏi: "Giang đại sư, không biết là ở thành phố nào vậy?"

Giang Phong lời ít mà ý nhiều nói: "HD."

Ngụy Tuyết Phong nói thế nào cũng là sinh viên nghiêm túc, nghe đến tên thành phố vô cùng quen thuộc này, lập tức hỏi: "Giang đại sư, chính là thành phố HD duy nhất chưa từng thay tên của nước ta trong hơn ba ngàn năm qua à?"

Giang Phong gật đầu nói: "Không sai, chính là HD này."

Ngụy Tuyết Phong nói: "Từ thành phố Xuyên Giang chúng ta đến thành phố HD ít nhất hơn hai nghìn cây số, cũng không biết em họ Tiểu Long của tôi làm sao lại bị lừa đến đấy. Hay là sau khi cậu ấy lớn lên, tự mình tới thành phố này làm việc."

Bà Ngụy oán hận nói: "Đám buôn người này thật đáng ghét, chờ tìm Tiểu Long trở về, tôi chắc chắn phải nghĩ cách bắt đám buôn người này, không đưa đám buôn người này ra pháp luật, khó giải được mối hận trong lòng."

Ông Ngụy nói tiếp: "Yên tâm, có Giang đại sư ra tay, trừ phi đám buôn người này đã chết, bằng không sẽ chạy không thoát được!"

Dương Chính Khoa nghe vậy thì động tâm hỏi: "Giang đại sư, ngài có thể suy tính ra đám buôn người năm đó không?"

Giang Phong lắc đầu nói: "Suy tính không có manh mối, chắc chắn không làm được, tối thiểu cũng phải biết tên họ, biệt hiệu hoặc ngoại hình của đám buôn người. Chẳng qua mọi người đừng nản chí, đợi tới khi tìm được anh Dương, xem anh ấy còn có ấn tượng với đám buôn người không. Chỉ cần anh ấy có thể cung cấp một số manh mối quan trọng, tôi có thể thử suy tính.

Về phần có thể tìm ra đám buôn người hay không, vậy lại phải xem ý trời."

Tần Tuyết Cầm thở dài nói: "Năm đó Tiểu Long bị lừa đi mới năm tuổi, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại qua hai mươi bảy năm, nó có thể nhớ kỹ đặc điểm của đám buôn người hay không, thật sự rất khó nói!"

Giang Phong nói: "Cứ tìm người về trước đã. Chỉ cần anh Dương có thể cung cấp một số manh mối, vậy đám buôn người không thể chạy thoát được."

Dương Chính Khoa gật đầu nói: "Đúng vậy, tìm người trở về trước rồi tính. Về phần đám buôn người kia làm nhiều việc ác, nói không chừng đã sớm sa lưới pháp luật rồi."

Mọi người nghe vậy đều không khỏi gật đầu, rất có khả năng này.

Dù sao nhà nước ra tay với đám buôn người càng lúc càng nghiêm khắc, tục ngữ nói chó không đổi được thói ăn phân, chỉ cần tiếp tục phạm tội, chuyện sa lưới pháp luật chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Trong khi bọn họ nói chuyện, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Mọi người không bàn về đề tài này nữa, bắt đầu ăn cơm.

Bởi vì lát nữa còn phải ngồi xe tới thành phố HD, cho nên mọi người đều không uống rượu, trong vòng nửa giờ đã giải quyết xong bữa cơm tối.

Sau khi Dương Chính Khoa tính tiền, đám người lại bắt xe chạy tới ga tàu hỏa.

Chờ tới lúc bọn họ chạy tới thành phố HD, đã là hơn mười giờ đêm.

Vì vậy, đám người thuê phòng nghỉ ngơi, tạm thời không nhắc tới.

------

Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận