Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 910: Cơ Hội Đầu Thai Lần Thứ Hai (3)

Đây chính là hiệu ứng domino, nếu như lúc trước cô thi đại học thời vận không kém như vậy, phát huy khả năng như bình thường của mình, thì vấn đề tìm việc cũng sẽ có kết quả khác.

Bây giờ, Tưởng Thái Vân chỉ có thể làm một công việc tiền lương hai ngàn tám một tháng tại tỉnh thành, trừ tiền thuê nhà và tiền ăn ra, cả những chi tiêu thượng vàng hạ cám kia nữa, một tháng trôi qua cô căn bản cũng không dành ra được đồng tiền nào.

Thi đại học thất bại, công việc bình thường, Tưởng Thái Vân hiện tại chỉ có thể chờ mong cột mốc xuất giá sẽ có thể thay đổi được vận mệnh đời mình.

So với thi đại học và công việc, xuất giá đối với phụ nữ mà nói không khác gì đầu thai lần thứ hai, nếu như có thể nắm chặt cơ hội, sau này cô cũng không cần phải trải qua cuộc sống thấy trước kết cục kia nữa.

Bởi vậy, Tưởng Thái Vân âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải gả cho một người đàn ông có điều kiện tốt.

...

Buổi sáng hôm đó, lúc Tưởng Thái Vân đang ngồi ở cửa nhà cúi đầu gọt khoai lang chuẩn bị làm chè khoai lang cho bữa trưa, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Xin hỏi, nơi này có phải là nhà Tưởng Thái Vân không?”

Tưởng Thái Vân ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người hỏi chính là một bác gái có gương mặt hiền hòa, bác gái đó dắt theo một chiếc xe điện, trên tay xách túi trái cây, mỉm cười nhìn cô, chờ đợi cô trả lời.

Tưởng Thái Vân vội vàng đáp: “Cháu chính là Tưởng Thái Vân, xin hỏi cô tìm cháu có chuyện gì không?”

Bác gái quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói: “Hóa ra cháu chính là Tưởng Thái Vân, cô là người mai mối Trương ở thôn Long Sơn, tìm cháu là muốn cho cháu một gia đình tốt, không biết cháu có đồng ý không?”

Tưởng Thái Vân nghe vậy thì hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: “Cháu đi xem mắt... vẫn là thôi đi!”

Giang mẫu đưa túi trái cây trong tay cho cô, vừa cười vừa nói: “Cháu trước đừng vội từ chối, ba mẹ cháu có nhà không, cô muốn nói chuyện với họ một chút.”

Tưởng Thái Vân bỏ dao gọt khoai lang trong tay xuống, bị ép nhận lấy trái cây, cô nói: “Cha cháu vừa sáng ra đã ra ngoài làm công rồi, mẹ cháu giờ đang tới cửa hàng bán quà vặt trong thôn mua đường phèn, hẳn là cũng sắp về tới nơi rồi.”

Trong lúc nói chuyện, cô lấy cho Giang mẫu một chiếc ghế nhỏ để ngồi.

Giang mẫu nhận lấy cái ghế nhỏ ngồi xuống, nsoi: “Thải Vân, cô nói với cháu này, cháu không nên bài xích chuyện xem mắt như vậy, con gái đi xem mắt thật ra cũng không có gì không tốt.

Nói thực tế một chút, không cần biết chuyện cuối cùng có thành hay không, đi xem mắt không chỉ được ăn uống miễn phí, mà còn có hồng bao cầm về.

Còn nói lí lẽ một chút thì đi xem mắt có thể tiếp xúc với nhiều đàn ông hơn, cũng có nhiều thêm vài lựa chọn cho hôn nhân của mình, dù sao cũng không ai ép buộc cháu ở chung với người nào cả, cớ sao lại ghét bỏ nó chứ?”

Tưởng Thái Vân chỉ là theo bản năng bài xích chuyện xem mắt, chủ yếu là cô cảm thấy mình còn trẻ như vậy, nên tự mình tìm người yêu mới đúng, còn chuyện tìm người mai mối nhờ kết duyên thì đợi đến khi cô có tuổi hẵng nói.

Nhưng bây giờ nghe bà Trương nói như vậy, cô cảm thấy cũng rất có đạo lí.

Thế là, cô liền gật đầu nói: “Cô Trương nói đúng, cháu không nên bài xích chuyện xem mắt như vậy.”

“Đúng thế đấy!”

Giang mẫu khẽ mỉm cười, rèn sắt khi còn nóng, nói: “Thải Vân, tình huống của cháu cô cơ bản cũng nắm rõ, cô cảm thấy ở trấn bên cạnh có một người rất hợp với cháu, hay để cô giới thiệu cho cháu về tình huống của cậu ấy một chút nhé?”

Đây là lần đầu tiên Tưởng Thái Vân tiếp xúc với người mai mối, cảm giác mới lạ vẫn còn đó, nghe xong cũng gật đầu đáp: “Được, vậy cô Trương cứ giới thiệu tình huống của anh ấy cho cháu biết một chút đi!”

Giang mẫu ừ một tiếng, bắt đầu giới thiệu: “Cậu trai kia năm nay mới 24 tuổi, chiều cao 1m76, tốt nghiệp khoa chính quy, hiện nay đang kinh doanh một tiệm tạp hóa ở tỉnh thành.

Mặc dù chuyện kinh doanh của tiệm tạp hóa cũng không phải là quá tốt, nhưng bây giờ mỗi tháng cũng có thể kiếm được hơn ngàn tệ, so với người làm công bình thường đã khá hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa, cậu ấy còn tự mình làm ông chủ, tiềm lực phát triển trong tương lai cũng rất lớn, không giống những người làm công, mãi mãi chỉ có thể là người làm công, muốn xoay người còn khó hơn lên trời.”

Tưởng Thải Vân vừa nghe vừa liên tục gật đầu, lời này của Giang mẫu có thể xem như đâm trúng tim đen của cô, cô vốn chính là một trong những người đi làm công, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì muốn dựa vào số tiền lương ít ỏi hiện tại của cô để xoay người, đây đúng là chuyện khó hơn lên trời.

Bà Trương tiếp tục nói: “Nhà cậu ấy mặc dù cũng là ở nông thôn, nhưng cha mẹ lại kinh doanh một tiệm bán quà vặt trong thôn, việc buôn bán cực kì tốt, mỗi tháng lợi nhuận đều được hơn vạn tệ, ở nông thôn mà nói, đây đã là thu nhập không tệ.

Cậu ấy là con một trong nhà, với điều kiện gia đình như vậy, cháu gả vào đó chắc chắn sẽ không bị bạc đại, cho nên cô cảm thấy cháu hẳn nên cân nhắc một chút.”

Tưởng Thái Vân nghe xong cũng có chút động tâm, cô đã sớm quyết định phải nắm bắt cơ hội thật tốt trong chuyện hôn nhân, nhất định phải dùng cơ hội này để thay đổi vận mệnh, không thể cứ làm một người làm công cả đời được.

Nhưng mà, cô tự hiểu rõ mình, thân hình nhan sắc của cô chỉ có thể được coi là tốt ở trong cái thôn nhỏ hẹp này thôi, còn phóng mắt ra toàn huyện thì cũng chỉ tính là bình thường.

Trình độ không cao, gia cảnh lại bình thường, tự thân lại không có chỗ nào đáng tán dương.

Điều kiện như vậy mà muốn gả cho phú nhị đại căn bản là không thể.

Bây giờ, bà mối này lại giới thiệu cho cô một đối tượng tốt như vậy, điều kiện gia đình ở trong thôn cũng xếp hàng đầu, chủ yếu nhất là cả nhà người ta đều mở tiệm làm ăn, một khi cô gả vào thì sẽ trở thành bà chủ, cái này so với làm công không phải tốt hơn nhiều sao?

Trong lúc Tưởng Thải Vân đang đắm mình trong suy nghĩ, Giang mẫu lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở bức ảnh của Chu Vũ lên, đưa tới trước mặt Tưởng Thải Vân, nói: “Đây là hình của cậu ấy, cháu xem một chút xem có hài lòng không?”

“Cô Trương chờ cháu một chút, cháu đi rửa tay trước.” Tưởng Thải Vân đứng dậy đi rửa tay, lau khô xong mới nhận lấy điện thoại từ tay bà Trương, nhìn vào bức ảnh.

Người đàn ông trong bức ảnh nhìn rất được, trên gương mặt tròn trịa nở một nụ cười, thoạt nhìn rất hiền lành, hắn ăn mặc không quá sang trọng, cũng chỉ là loại quần áo trăm tệ một cái kia, mặc dù không phải xuất sắc nhưng cũng không đến mức dở dở ương ương.

Đây là một người đàn ông đáng tin cậy, đó là ấn tượng đầu tiên của Tưởng Thải Vân về Chu Vũ.



------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận