Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1033: Từ Cổ Trở Xuống Đều Là Chân (2)

Nghe đến đó, trong mắt Lại Ích Dân không khỏi lóe qua một tia kinh ngạc. Đúng là quá trùng hợp, lúc hắn đang bị mẹ giục cưới, kết quả lại có người làm mối tìm tới cửa. Đây không phải chính là duyên phận hay sao!

Thế là, người tương đối tin tưởng vào duyên phận như Lại Ích Dân không chút do dự, trực tiếp đồng ý: "Tiện, vậy làm phiền Giang ông mai đứng ở cửa tiểu khu chờ tôi một chút, tôi lập tức ra ngay."

"Được rồi, lát nữa gặp!"

"Ừm, lát nữa gặp!"

Nhìn thấy con trai cúp điện thoại, ánh mắt mẹ Lại lộ ra sự hưng phấn, hỏi: "Con trai, vừa rồi là người làm mối gọi điện thoại cho con sao?"

Lại Ích Dân gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn nói hắn là người mai mối đến từ văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, muốn giới thiệu cho con một đối tượng ưu tú. Nếu như mẹ cũng cảm thấy hứng thú thì đi cùng con ra gặp hắn một chút đi, hắn bây giờ đang chờ ở trước cửa tiểu khu!"

Mẹ Lại đứng lên nói: "Đi, cùng đi ra xem một chút."

Phản ứng này của mẹ nằm trong dự liệu của Lại Ích Dân. Hắn lên tiếng, sau đó cùng mẹ đổi giày rồi cùng nhau ra ngoài, đi thẳng đến cửa tiểu khu.

Mấy phút sau, hai mẹ con đi đến cửa tiểu khu.

Ngay tại lúc hai mẹ con nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của người làm mối kia, một thanh niên đẹp trai đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười chào hỏi: "Chào dì, chào quản lý Lại!"

"Chào Giang ông mai!"

Sau khi mẹ Lại chào hỏi xong liền không kịp chờ đợi mà hỏi: "Giang ông mai, nghe con trai tôi nói cậu muốn giới thiệu đối tượng cho hắn?"

"Đúng vậy, thưa dì."

Giang Phong cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp giới thiệu: "Cô gái này cũng là người thành phố E, con gái một, năm nay 25 tuổi, cao 1m65, dáng người rất tốt, nhan sắc cũng không tệ, tốt nghiệp chính quy, trước mắt đang đi làm tại công ty XX, tiền lương mỗi tháng hơn bảy ngàn tệ."

Mẹ Lại càng nghe hai mắt càng sáng, nếu như người mai mối này không có nói dối thì mọi thứ của cô gái này đúng là rất xứng với con trai mình!

Lại Ích Dân nghe xong cũng âm thầm gật đầu.

Giang Phong tiếp tục giới thiệu: "Cha mẹ của cô ấy mở một siêu thị nhỏ hơn một trăm mét vuông, đã kinh doanh mười mấy năm, chuyện làm ăn cũng không tệ. Trong nhà có nhà có xe có tiền dư, điều kiện kinh tế tương đối đầy đủ. Hơn nữa, tôi cũng hiểu rõ tình huống của Lại gia các người, có thể nói hai nhà thật sự là môn đăng hộ đối. Quản lý Lại và cô gái này quả thật là trời sinh một đôi."

Mẹ Lại nghe vậy thì động lòng, hỏi: "Giang ông mai, điều kiện các phương diện của cô gái này đều không tệ, đúng là rất xứng với con trai tôi, cũng không biết tính cách như thế nào?"

"Tính cách của cô ấy cũng rất tốt, làm người thẳng thắn, phóng khoáng, cho dù tức giận cũng không giận qua đêm, cũng không yếu ớt như các con một khác, là một người rất dễ thân cận."

Nói đến đây, Giang Phong móc điện thoại di động ra, sau đó thuần thục điều ảnh chụp của Triệu Lệ Phi ra, đưa cho Lại Ích Dân rồi nói: "Đây chính là ảnh chụp của cô ấy."

Lại Ích Dân tiếp nhận điện thoại di động, quan sát tỉ mỉ cô gái trong màn hình.

Mẹ Lại cũng tiến lại gần để xem.

Đây là một tấm ảnh chụp nghiêng của Triệu Lệ Phi. Nàng mặc một cái áo thun màu trắng phối với quần soóc ngắn, cặp đùi đẹp lộ ra trong không khí. Dùng một câu nói thịnh hành trên internet để biểu đạt, đó chính là cổ trở xuống tất cả đều là chân.

Đôi chân dài này đúng là quá hút mắt, Lại Ích Dân chỉ liếc mắt thôi đã động lòng rồi!

Tư tưởng của mẹ Lại cũng khá thoáng, sẽ không bởi vì con gái người ta mặc quần áo lộ bả vai hay là lộ chút chân đã cảm thấy người ta là hồ ly tinh. Cô gái này muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, chân lại thẳng như vậy, sau này sinh con chắc chắn con cũng sẽ không kém.

Sau khi nhìn hơn một phút đồng hồ, Lại Ích Dân mới lưu luyến không rời mà đưa di động trả cho Giang Phong, thật tâm thật ý khen ngợi: "Giang ông mai, cô gái này đúng thật là gu của tôi."

Giang Phong cười nói: "Quản lý Lại, vậy ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt nói chuyện được không?"

Lại Ích Dân gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

Mẹ Lại thấy con trai thật sự động lòng, liền tươi cười thảo luận chuyện gặp mặt nhà gái vào ngày mai với Giang Phong. Ví dụ như thời gian gặp mặt cụ thể là lúc nào, gặp mặt ở đâu, sau khi gặp mặt thì cần phải chú ý cái gì, mấy chuyện này đều cần thông báo trước để chuân bị.

Nói chuyện mười mấy phút, chuyện nên nói cũng đều nói được kha khá rồi, Giang Phong mới cáo từ rời đi.

Đưa mắt nhìn Giang Phong rời đi, mẹ Lại hưng phấn nói: "Con trai, chuyện chung thân đại sự của con cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng rồi. Mẹ phải nói lại chuyện này với cha con mới được, để hắn cũng vui vẻ một chút."

Trong lòng Lại Ích Dân cũng có chút kích động, nhưng mà lý trí vẫn nhắc nhở: "Mẹ, hiện tại chỉ là lời nói một bên của người làm mối, tình huống cụ thể còn phải chờ ngày mai gặp mặt mới biết được."

Mẹ Lại nghe vậy cũng tỉnh táo lại một chút, nhưng nàng cân nhắc đến các mặt của câu chuyện, cộng với lực tương tác của Giang Phong đủ mạnh, trong lòng nàng vẫn ôm hy vọng rất lớn.



Cùng lúc đó.

Quan Hải Ba đang tản bộ cùng Lý Mai.

Từ khi Giang Phong cùng Triệu Lệ Phi kiếm cớ rời đi, để không gian lại cho hai người bọn họ, hai người liền mở lòng tâm sự không ít chuyện riêng tư.

Nửa đoạn trước, chủ yếu là trò chuyện về gia đình của hai bên.

Nửa đoạn sau, chủ yếu trò chuyện về người chồng trước chỉ biết nghe lời mẹ của Lý Mai.

Có đôi lời rất có đạo lý, cộng hưởng tình cảm thật sự có thể kéo gần quan hệ nam nữ, Quan Hải Ba và Lý Mai chính là minh chứng thiết thực cho câu nói này.

Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, mặc dù đây là lần đầu hai người gặp mặt, nhưng về mặt tình cảm đã thân cận hơn so với rất nhiều người ở chung với nhau một thời gian dài.

Nếu như lúc này Giang Phong mà xem điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại của bọn họ thì sẽ sẽ phát hiện điểm số đã cao hơn lúc trước rất nhiều.

Tản bộ đến hơn tám giờ tối, Quan Hải Ba mới đưa Lý Mai trở về.

Tại trước khi chia tay, Quan Hải Ba vừa cười vừa nói: "Ngày mai cùng ăn cơm trưa không?"

Lý Mai gật đầu cười nói: "Ừm, ngày mai mang anh đi nếm thử món ăn đặc sắc của thành phố E bọn em."

Quan Hải Ba hỏi: "Cái món gì đặc sắc?"

Lý Mai nói: "Các Lão Mao Yêm Kê, thử qua chưa?”

Quan Hải Ba nghe vậy thì cảm thấy mơ hồ, lúng túng ho khan hai tiếng, nói: "Anh là người tương đối dốt nát, anh còn chưa từng nghe nói về món ăn này chớ nói đến là ăn!"

Lý Mai cười nói: "Anh chưa nghe nói qua cũng là chuyện bình thường, dù sao đây là đặc sắc mỹ thực của thành phố E, ngoài người Chiết Giang, rất nhiều người đều không biết."

Quan Hải Ba nói: "Vậy được rồi, ngày mai anh sẽ nếm thử món các lão mao yêm kê này, nhìn xem hương vị thế nào."

Lý Mai nói: "Hương vị có lẽ khá ngon đấy."

"Vậy em đi lên đi, ngày mai gặp!"

"Ừm, ngày mai gặp!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận