Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 796: Đại Sư Làm Mối Danh Tiếng Cả Nước (3)

Trần Quang Bưu bỗng cảm thấy áp lực như núi, nói: "Thím Trương, chị cũng biết tình huống của tên hỗn trướng nhà tôi, tôi sợ biểu hiện của hắn không có cách nào làm cho đối phương hài lòng!"

Giang mẫu an ủi: "Ông chủ Trần không cần quá lo lắng, dùng cách nói của con trai tôi chính là, hai người bọn họ chỉ cần vừa gặp mặt thì sẽ sinh ra phản ứng hoá học, người làm cha mẹ như hai người chỉ cần bày ra thái độ là được, tin tưởng có thể khiến cho nhà gái hài lòng."

Trần Quang Bưu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có câu nói này của Giang đại sư, tôi cũng yên tâm hơn nhiều, không biết thím Trương dự định sắp xếp gặp mặt vào lúc nào?"

"Vợ chồng các ngươi ban ngày phải bận rộn làm ăn, liền sắp xếp vào khoảng tám giờ tối gặp mặt, thế nào?"

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn thím Trương đã chiếu cố."

"Không cần khách sáo, nếu như không có vấn đề gì, tám giờ tối nay đến trấn Đàm Giang gặp mặt."

"Không thành vấn đề, vậy bảy giờ tôi sẽ đi đón thím Trương."

"Được, buổi tối gặp."

"Ừm, buổi tối gặp."



Tại tòa nhà ba tầng nào đó tại trấn Thanh Hà, Trần Văn Thịnh đang nằm chơi game trên ghế sô pha trong phòng khách tầng ba. Hắn trước kia nạp không ít tiền vào game online, nhưng mà bây giờ hắn đã không thể sử dụng được thẻ tín dụng, huabei và các hình thức cho vay online khác, không làm việc lại không có nguồn kinh tế, cũng chỉ có thể chơi mấy trò chơi miễn phí.

Ngay tại lúc Trần Văn Thịnh đang dùng những trò chơi nhỏ này để giết thời gian, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, hắn không cần nhìn đều biết là cha hắn đã trở lại rồi.

Quả nhiên, cha hắn, Trần Quang Bưu lập tức xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Nhìn con trai đang nằm trên ghế sô pha chơi game, Trần Quang Bưu nhìn đều thấy không vừa mắt. Hắn và bạn già đều có đức tính chăm chỉ có thể chịu được cực khổ, con trai lớn thừa kế ưu điểm của bọn hắn, cũng là người cần cù chăm chỉ.

Nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, tại sao lại sinh ra một thứ hỗn trướng như vậy.

Trần Quang Bưu đè ép lửa giận trong lòng, nhìn con trai mình, bình tĩnh nói: "Cha đã mời người làm mối tìm kiếm một đối tượng cho con, tám giờ tối gặp mặt tại trấn Đàm Giang, con bây giờ nhanh đi cắt cái tóc, ăn mặc cho ra dáng một chút, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt một chút."

Trần Văn Thịnh liếc nhìn cha mình, tiếp tục chơi trò chơi vừa nói: "Người như con, có ai để ý sao, cũng đừng uổng phí sức lực nữa, dư tiền còn không bằng lấy ra cho con tiêu."

Trần Quang Bưu bị câu nói này làm cho tức giận, nghiêm mặt nói: "Con cũng tự hiểu lấy mình đi, con vốn không có hy vọng gì, nhưng mà người mai mối lần này là một người rất lợi hại, có hắn hỗ trợ con vẫn có một cơ hội nhỏ nhoi. Nếu như con không muốn cô độc cả một đời thì tranh thủ thời gian cắt tóc đi."

Trần Văn Thịnh chơi xong một ván, cất điện thoại di động, kinh ngạc nói: "Đây lại không phải thời cổ đại, người làm mối lợi hại thì có làm được cái gì? Chẳng lẽ còn có thể lừa gạt con gái người ta về sao?"

Trần Quang Bưu thản nhiên nói: "Con gái người ta đã biết rõ tình huống của con, nhưng nhìn mặt mũi của người làm mối nên đã đồng ý gặp mặt nói chuyện với con. Nếu như con còn muốn cưới vợ thì mau chóng khiến cho bản thân ăn mặc ra dáng một chút, nếu như con muốn cô độc cả đời vậy cứ coi như cha không nói gì."

Trần Văn Thịnh hỏi: "Đối phương bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?"

Trần Quang Bưu nói: "Cô gái kia cùng tuổi với con, trước mắt đang làm giáo viên thể dục của một trường cấp hai tại huyện thành, theo lời nói của người làm mối thì tướng mạo không tệ, cao 1m67, bởi vì thường xuyên rèn luyện cho nên dáng người vô cùng tốt. Nếu như con bỏ lỡ cơ hội lần này thì cha và mẹ con chắc là sẽ không phí tâm vào mấy chuyện này của con nữa đâu."

Trần Văn Thịnh nghe vậy thì có chút động tâm, vội vàng nói: "Được, vậy con sẽ đi cắt cái tóc, cha chuyển cho con ít tiền."

Trần Quang Bưu liếc hắn, lười dông dài với hắn, cầm điện thoại chuyển cho hắn 100 tệ, trong lòng chỉ hi vọng đối tượng mà Giang đại sư tìm kiếm cho hắn có thể ra sức một chút, thu phục tên khốn này. Nếu không vợ chồng bọn họ sớm muộn gì cũng bị hắn làm cho tức chết.

Trần Văn Thịnh thấy cha chỉ chuyển cho mình 100 tệ, không khỏi nhếch miệng, rất hiển nhiên là chê ít. Nhưng mà hắn cũng biết cha thấy hắn phiền, cũng không nói nhảm nữa, đứng dậy xuống lầu, chuẩn bị đi cắt tóc.

Trong lòng Trần Văn Thịnh cũng có chút tò mò về đối tượng xem mắt lần này, đây là đầu tiên hắn xem mắt.

Đồng thời hắn còn tính toán rằng, chuẩn bị dùng đối tượng ra mắt này làm cớ, nhìn xem có thể lấy một khoản tiền từ chỗ của mẹ để tiêu sái một khoảng thời gian hay không.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận