Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 472: Trâu Già Gặm Cỏ Non (3)

Nếu như người nói lời này không phải Giang đại sư mà là một người mai mối khác, hai người chỉ sợ là một chữ bẻ đôi cũng không tin, một người trẻ tuổi như vậy, phải trâu bò đến mức nào mới được đề cử làm giáo sư cấp nghiên cứu viên chứ?

Bùi Dĩnh hít một hơi thật sâu, không tưởng tượng nổi nói: “Giang đại sư, cậu không nói đùa với tôi chứ? 22 tuổi đã trở thành giáo sư cấp nghiên cứu viên ở đại học 985?”

Giang Phong đương nhiên hiểu được sự chấn động trong lòng cô, không trả lời mà hỏi lại: “Bùi tổng, chị có biết phỏng đoán Sittapan không?”

Bùi Dĩnh cũng không hổ là nhân vật cấp học bá, lập tức đáp lại: “Đương nhiên biết, đây là một phỏng đoán do nhà logic học Toán học Sittapan người Anh đưa ra vào thập niên 90 thế kỷ trước, một phỏng đoán liên quan tới việc chứng minh cường độ trong định lý Ramsey đã đảo ngược lĩnh vực toán học.”

Giang Phong tiếp tục: “13 năm trước, năm gần 21 tuổi, anh ấy đã giải quyết được phỏng đoán Sittapan, nói đến đây, Bùi tổng hẳn là cũng hiểu rõ rồi đi?”

Nghe vậy, Bùi Dĩnh và Lăng Lỵ cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Bùi Dĩnh vẻ mặt đầy bội phục nói: “Quá đỉnh cao, 21 tuổi giải quyết được phỏng đoán Sittapan đã quấy nhiễu các nhà số học vài chục năm, dạng thiên tài toán học siêu cấp này khó trách lại được đề cử lên làm giáo sư cấp nghiên cứu viên.”

Giang Phong cười ha ha, tiếp tục giới thiệu: “Anh ấy chiều cao 1m75, ngoại hình không tính là soái, nhưng cũng tính là hút mắt người nhìn, cha công tác ở bộ phận hậu cần trong xí nghiệp quốc gia, mẹ là một công trình sư trong xí nghiệp.

Thái độ làm người của anh ấy rất khiêm tốn, làm việc tận tụy, có mục tiêu rõ ràng, không bị ảnh hưởng nhiều bởi bên ngoài.

Quan trọng nhất chính là, trải qua suy tính của tôi, tôi thấy rằng anh ấy và Bùi tổng có thể nói là duyên trời định, hai người ở cùng một chỗ chắc chắn là sẽ hạnh phúc.”

Bùi Dĩnh nghe vậy trong lòng khẽ động, không cần biết là cô hay bạn thân ngồi cạnh, cả hai đều cực kỳ coi trọng năng lực suy tính nhân duyên của Giang đại sư, cho dù cô cũng không dám tin hoàn toàn vào cái gọi là năng lực mơ hồ này, nhưng từng ví dụ sống sờ sờ hiện ra trước mắt khiến trong lòng cô vẫn ôm mấy phần hi vọng.

Giang Phong giới thiệu sơ lược về giáo sư Lưu một lần, sau đó cũng không lòng vòng, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Bùi tổng, chị cảm thấy đối tượng này thế nào? Nếu như thấy ổn, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt nói chuyện một chút, còn nếu như cảm thấy không được, tôi sẽ tiếp tục giúp chị tìm kiếm đối tượng khác.”

Giang Phong cười nói: “Đương nhiên là có, để tôi gửi qua wechat cho chị, chị cứ nhìn thật kỹ.”

Rất nhanh sau đó đã có một tấm ảnh được gửi tới, Bùi Dĩnh cầm điện thoại lên, mở bức ảnh Giang Phong vừa gửi ra.

Lăng Lỵ cũng lại gần xem ảnh.

Khi vừa nhìn thấy bức ảnh này, cả hai người đều âm thầm gật đầu, Giang đại sư nói không sai, người đàn ông này thật sự không tính là soái, nhưng nếu tinh tế dò xét, lại phát hiện ra đối phương cũng rất dễ nhìn.

Con người là loài động vật rất kỳ quái, có một vài người nhìn một cái là cảm thấy kinh diễm, nhưng nhìn nhiều thêm vài lần thì lại cảm thấy cũng chỉ như vậy mà thôi. Lại có một vài người mới nhìn thì cảm thấy bình thường, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy đẹp mắt.

Lúc này, trong mắt Bùi Dĩnh, người đàn ông trong bức ảnh kia chính là thuộc kiểu càng nhìn càng thấy đẹp mắt, cũng không biết là do ảo giác hay là do có tài hoa thêm vào nên cảm thấy như vậy.

Nhìn ước chừng khoảng non nửa phút, Bùi Dĩnh mới lên tiếng: “Giang đại sư, đối tượng mà cậu giới thiệu cho tôi này đúng là cực kỳ ưu tú, tôi đồng ý gặp mặt trò chuyện, cậu cứ xem xét sắp xếp thời gian.”

Giang Phong lập tức tiếp lời: “Bùi tổng, tôi nghĩ nên hỏi ý kiến chị trước một chút, chị định là chỉ đơn giản cùng anh ấy gặp mặt riêng tiếp xúc một lần, hay là muốn trực tiếp để người nhà hai bên gặp mặt luôn?”

Bùi Dĩnh suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là gặp mặt riêng trước đi, nếu như hai chúng tôi thật sự ưng ý nhau, thì đến lúc đó gặp người nhà hai bên cũng là chuyện nước chảy thành sông rồi.”

Giang Phong tiếp tục: “Ngày mai là ngày của mẹ, cả hai có lẽ đều muốn trở về nghỉ lễ cùng mẹ của mình, cho nên ngày mai ngày kia đều không phù hợp, vậy sắp xếp buổi gặp mặt vào ba ngày sau thì thế nào?”

Bùi Dĩnh đáp: “Được, vậy ba ngày sau gặp mặt.”

Giang Phong lại hỏi: “Địa điểm gặp mặt, Bùi tổng cảm thấy chọn chỗ nào thì thích hợp?”

Bùi Dĩnh trả lời: “Tùy ý, tôi chỗ nào cũng được.”

Giang Phong trầm ngâm: “Tôi hiện tại cũng đang ở Thủ đô, ba ngày sau còn phải sắp xếp cho một đôi khác gặp mặt, vậy phiền Bùi tổng ba ngày sau bay một chuyến tới Thủ đô vậy.”

“Được, không có vấn đề gì.”

“Đến lúc đó chị cứ gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ ra sân bay đón chị.”

“Không cần phải phiền phức như vậy, tôi gọi người khác đón là được rồi.”

“Không phiền, cứ quyết định như vậy đi.”

“Được, vậy ba ngày sau gặp!”

“Ừm, ba ngày sau gặp!”

Cúp điện thoại, Lăng Lỵ vẫn luôn im lặng lúc này mới hưng phấn kêu lên: “Chị Bùi, xem ra duyên phận của chị đến thật rồi, thiên tài cùng thiên tài, thật sự là quá tuyệt vời!”

Bùi Dĩnh cười nói: “Chị nào được xem là thiên tài, người ta năm gần 21 tuổi đã giải quyết được nan đề toán học cấp thế giới, phỏng đoán Sittapan, đó mới là thiên tài thật sự.”

Lăng Lỵ liếc cô một cái: “Chị Bùi, chị không cần khiêm tốn ở trước mặt em như vậy đâu? Thành tựu chị đạt được trong lĩnh vực tài chính, trên đời này có mấy người có thể sánh được chứ?”

Bùi Dĩnh nghe vậy thì cười nhẹ, không nói gì.

Trong lĩnh vực tài chính, người trong nước có khả năng làm đối thủ của cô quả thật là không nhiều.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận