Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 873: Đi Đến Đỉnh Cao Của Cuộc Đời

Trong phòng khách, đồ ăn đã được đưa lên, Khương Văn Thượng cùng với Bách Lý Ngô Đồng vừa ăn vừa tán gẫu, nói chuyện cũng khá là ăn ý, mà Trương Đan làm người mai mối cũng không có đất dụng võ nữa, cũng chỉ có thể vùi đầu ăn cơm, chuẩn bị ăn no rồi chuồn, không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa.

Hai người trò chuyện một chút, nói đến đề tài rất quái dị bạo lực gia đình, Khương Văn Thượng còn có chút thấp thỏm bất an hỏi: "Ngô Đồng, nếu như sau khi kết hôn chúng ta cãi nhau, cô có đánh tôi không?"

Đây chính là bộ đội đặc chủng, nếu như hai vợ chồng đánh nhau, cô ấy nhất định là người đánh.

Bách Ngô Đồng cười như không cười nhìn hắn, mơ hồ nói: "Còn phải xem thử là cãi nhau về chuyện gì, nếu chỉ là cãi nhau những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, đương nhiên không thể động thủ đánh người, nhưng nếu như anh làm chuyện gì có lỗi với tôi, vậy coi như khó nói àaa...!"

Khương Văn Thượng vội vàng nói: "Điều đó là không thể nào, tôi làm sao có thể làm chuyện có lỗi với cô chứ!"

Bách Ngô Đồng lại cười nói: "Dù sao nếu như anh không làm chuyện gì có lỗi với tôi, vậy thì không cần lo lắng tôi sẽ đánh anh, tôi cũng không có sở thích bạo lực gia đình."

Khương Văn Thượng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy tôi an tâm rồi!"

Trương Đan nhìn hai người tán gẫu đề tài càng lúc càng sau, tính toán sắp đặt tên luôn cho con, liền vội vàng đem chén đặt xuống, cười nói: "Khương tổng, chị Bách, tôi ăn no rồi, hai người từ từ ăn, tôi còn có khách muốn gặp, xin phép đi trước."

Khương Văn Thượng liền vội vàng đứng lên đưa tiễn: "Được, nếu bà mối Trương còn phải đi gặp khách hàng, vậy tôi không giữ cô lại nữa, cảm ơn cô đã giới thiệu cho tôi một đối tượng tốt như vậy, chúng ta trước tiên trao đổi phương thức liên lạc, hôm nào tôi lại mời ngài ăn cơm."

Bách Lý Ngô Đồng không nói thêm cái gì, chỉ là liếc mắt với Trương Đan, tất cả đều không nói được.

"Khương tổng khách khí."

Trương Đan với hắn trao đổi phương thức liên lạc, cười nói: "Vậy tôi xin phép đi trước, tạm biệt!"

"Ừm, được, tạm biệt!"

Đợi sau khi Trương Đan rời đi, hai người trò chuyện càng thêm ăn ý, hai người hưng phấn nói chuyện, còn nói tới chuyện khi còn bé lên núi bắt chim, xuống sông câu cá.

Khương Văn Thượng còn hỏi thăm về quá trình huấn luyện hàng ngày của bộ đội đặc chủng và tình hình các nhiệm vụ, Bách Lý Ngô Đồng đem chuyện có thể nói đều kể cho hắn nghe.

Giữa người với người chính là kỳ lạ như vậy, có người quen biết nửa cuộc đời, nhưng lại không tìm được đề tài chung để nói, có người vừa gặp mà như đã quen, có nói bao nhiêu cũng không hết chuyện.

Khương Văn Thượng với Bách Lý Ngô Đồng hiển nhiên là người vế sau, hai người tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bọn họ lại không cảm thấy xa lạ khi nói chuyện với nhau, càng nói càng hợp ý, có loại cảm giác hận không thể gặp sớm hơn.

Cho tới sắp tới ba giờ chiều, Khương Văn Thượng không nỡ kết thúc đề tài, nói: "Ngô Đồng, tôi có một vị khách hàng lớn cần tiếp đón lúc ba giờ rưỡi, vì vậy tôi cũng chỉ có thể nói chuyện tới đây, đợi tôi hết bận lại hẹn cô sau."

"Ừm, chính sự quan trọng, sau này lại nói chuyện tiếp."

...

Trước đây lúc làm việc, Khương Văn Võ cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó, thời gian đều trong bận rộn mà vượt qua, ngày qua ngày năm qua năm, đều là sống như thế.

Nhưng từ khi hắn có suy nghĩ lập nghiệp vào tối qua, hôm nay đi làm cảm giác như một ngày giống như một năm vậy, hắn vẫn còn đang ở chỗ làm, nhưng tâm sớm đã bay tới nơi nào rồi.

Thật vất vả cầm cự đến tan tầm, Khương Văn Võ không chờ được đến buổi tối gặp mặt, trực tiếp gọi điện thoại cho bạn thân, muốn hỏi hắn tối nay có rảnh ăn tối với nhau không.

Điện thoại vừa kết nối, Khương Văn Võ liền trực tiếp hỏi: "Người anh em, một lúc nữa có đi xã giao gì không? Nếu có thì buổi tối lại nói chuyện sau, không có thì cùng nhau ăn cơm tối, tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cậu một cái."

Khương Văn Thưởng nói: "Không có xã giao, vậy thì gặp ở chỗ cũ?"

Khương Văn Võ trả lời: "Được, vậy bây giờ tôi liền đi qua."

...

Nửa giờ sau.

Một quán ăn có hương vị quê hương nào đó, Khương Văn Võ cùng với Khương Văn Thưởng không cần xem Menu, trực tiếp gọi một số món yêu thích, đợi đồ ăn được mang lên, hai anh em mới hàn huyên.

Khương Văn Thưởng hỏi: "Vũ ca, có chuyện gì anh nói đi."

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói chuyện tự nhiên không có quá nhiều kiêng kỵ, Khương Văn Võ đi thẳng vào vấn đề nói: "Em à, khoảng thời gian này anh đã cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy nếu như đi làm an nhàn ổn định như vậy, đời này cũng cứ như vậy, nhất định không có tiền đồ gì, có khi còn không cưới vợ nỗi."

Khương Văn Thưởng nghe vậy trong lòng hơi động, hỏi: "Võ ca, anh muốn từ chức lập nghiệp?"

Khương Văn Võ gật đầu nói: "Đúng, anh muốn từ chức lập nghiệp."

------

Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận