Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1118: Vợ Chồng Ly Hôn, Trăm Vạn Mời Mai Mối.

Thành phố điện ảnh và truyền hình Hoành Điếm nằm ở thị trấn Hoành Điếm, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, là "Khu thử nghiệm công nghiệp điện ảnh và truyền hình quốc gia" duy nhất ở Trung Quốc, được tạp chí nước Mỹ {{ Hollywood }} gọi là " Hollywood Trung Quốc", cũng là cơ sở quay phim và truyền hình lớn nhất.

Hàng năm đều có rất nhiều đoàn làm phim đi tới thành phố điện ảnh và truyền hình Hoành Điếm lấy cảnh quay chụp, theo thống kê ít nhất có hơn 200 ngàn diễn viên tới nơi đây để tìm một cơ hội.

Trần Chí Cường, chính là một trong số hơn 200.000 diễn viên quần chúng.

Trần Chí Cường sinh ra trong một gia đình nông thôn bình thường, sau khi hắn tốt nghiệp trung học, liền đi tới thành phố điện ảnh và truyền hình Hoành Điếm với ước mơ trở thành một diễn viên quần chúng.

Hắn sở dĩ lựa chọn làm trôi ngang mà không phải bắc phiêu, là vì hoành điếm là nơi có ngưỡng thấp nhất để trở thành diễn viên, chỉ cần từ 18 tuổi trở lên, đàn ông cao 1m6 trở đi, phụ nữ cao 1m55 trở lên, cũng có thể ở chỗ này đăng ký chứng chỉ diễn viên để gia nhập bang hội, sau đó thông qua con đường các nền tảng của bang hội làm diễn viên quần chúng.

Ngưỡng cửa thấp như vậy quả thực rất thân thiện với những người không chuyên có ước mơ làm diễn viên, ngôi sao.

Thế nhưng, cũng chính là bởi vì tiêu chuẩn làm diễn viên ở Hoành Điếm cực thấp, hơn 200 ngàn vai diễn viên quần chúng cùng nhau sinh hoạt ở đây, cung vượt cầu, có thể tưởng tượng được giữa bọn họ cạnh tranh khốc liệt cỡ nào.

Sau khi Trần Chí Cường trở thành diễn viên quần chúng, mỗi ngày vào lúc 4 giờ sáng sẽ cùng với các diễn viên quần chúng khác đứng trước khách sạn Hoành Điếm, chờ trưởng nhóm chọn người.

Nếu như được chọn trúng, vậy chúc mừng bạn, cơm hộp hôm nay đã được giải quyết. Nếu như không được chọn trúng, vậy sẽ phải tiếp tục co rúc ở trong gió lạnh, đợi nhóm trưởng tới chọn người tiếp.

Rất nhiều diễn viên quần chúng, đều sẽ giao cho trưởng nhóm phụ trách.

Để nhận được vai diễn, đó cũng là Bát Tiên quá hải các hiển thần thông, không ít người thậm chí sẽ chọn đi "Đường tắt" .

Ví dụ như một ít nữ diễn viên, sẽ dùng cử chỉ thân mật với trưởng nhóm, nhờ vào đó lôi kéo làm quen. Vì có thể nhận được một vai diễn nhỏ có vài cảnh quay ở trong phim, không tiếc bán tôn nghiêm với thân thể của mình.

Nhưng mà, người diễn vai quần chúng bình thường cũng chỉ là người qua đường trong một hoặc hai cảnh lớn, hoặc là bia đỡ đạn trên chiến trường. Bọn họ không cần hoá trang, không cần ló mặt, duy nhất có thể làm chính là chờ đợi, dùng thời gian chờ đợi một ngày để được lên màn ảnh trong vài giây.

Có người nói, Hoành Điếm là khởi điểm của giới nghệ sĩ theo đuổi ước mơ, cũng là thiên đường của những người lười biếng.

Dù sao thu nhập của diễn viên quần chúng thật sự quá thấp, điều đáng sợ nhất là thu nhập ít ỏi không ổn định và rất khó để nuôi sống bản thân.

Nói thẳng ra là không sợ bị chê cười, bản thân Trần Chí Cường mấy năm qua cũng không đếm xuể những lần ngửa tay xin tiền bố mẹ.

Chỉ có một lý do chính thức khiến mức thu nhập ít ỏi và không ổn định này lại có thể thu hút nhiều bạn trẻ khác đến cạnh tranh, đó chính là bọn họ đều muốn trở thành"Vương Bảo Cường" hoặc "Triệu Lệ Dĩnh" thứ hai.

Trần Chí Cường mới vừa trở thành diễn viên quần chúng năm đầu tiên, hắn cũng tràn ngập niềm tin vào sự nghiệp diễn xuất của mình, cảm thấy chỉ cần mình cố gắng, sớm muộn gì cũng có thể trở thành "anh Cường" thứ hai.

Nhưng sau một năm làm việc chăm chỉ, Trần Chí Cường cuối cùng đã đánh mất sự tự tin ban đầu, lúc này mục tiên của hắn không còn là trở thành "Anh Cường" thứ hai nữa, mà là muốn trở thành một diễn viên quần chúng thành công.

Ở Hoành Điếm, phân loại diễn viên theo thứ bậc chủ yếu là: diễn viên quần chúng, diễn viên tiền cảnh, diễn viên khách mời, diễn viên đặc biệt, nhân vật chính.

Có thể trở thành diễn viên chính đã là người chiến thắng lớn trong số hơn 200.000 diễn viên quần chúng.

Nhưng mà, một năm nữa đã trôi qua, Trần Chí Cường lại một lần nữa hạ thấp yêu cầu của mình, không cần trở thành diễn viên có nhân vật, chỉ cần có thể trở thành diễn viên đóng thế là được.

Đáng tiếc, cho dù là một diễn viên đóng thế, đó cũng là chọn một trong trăm người.

Trần Chí Cường cách trình độ này còn xa, hắn đã ở thành phố điện ảnh và truyền hình Hoành Điếm mấy năm, nhưng vẫn chỉ là diễn viên phụ, thậm chí còn không phải là diễn viên tiền cảnh chứ đừng nói là diễn viên đóng thế.

Kỳ thực, trong hai năm này, Trần Chí Cường biết mình không thích hợp với công việc này, nhưng hắn vẫn cố chấp, với lại hắn đã dành nhiều thời gian ở nơi này như vậy, nếu như cứ như vậy ảo não rời đi, hắn sẽ cảm thấy hơi có lỗi với cha mẹ mấy năm qua đã chu cấp kinh tế cho hắn.

Cho nên, Trần Chí Cường vẫn kiên trì ở nơi này, hi vọng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ xoay chuyển, nếu như được đạo diễn nào đó vừa ý, vậy thì một bước bay lên rồi.

Chà, đến trình độ này, Trần Chí Cường chỉ có thể tự mình thôi miên mình, nếu không hắn thật sự sẽ không chịu được khi ở nơi này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận