Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 128: Đều Cùng Một Mẹ Sinh Ra, Sao Lại Khác Nhau Như Vậy Chứ? (3)

Mười phút sau.

Bàng Xuân Yến vừa nấu nước pha trà, vừa mời ba anh em Giang Phong ngồi xuống.

Lúc này, bất luận là Giang Phi hay Giang Tuyết đều phục em trai nhà mình sát đất, thảo nào em trai trong ba tháng ngắn ngủi có thể đạt được thành tích chói mắt như vậy, khoản mồm mép này thật sự không phải là lợi hại bình thường đâu.

Đổi lại thành bọn họ, cho dù đều hiểu rõ tình hình của đối phương, cũng không có cách nào thuyết phục được dì này dẫn bọn họ về nhà uống trà trong thời gian ngắn như vậy.

Trong lúc Bàng Xuân Yến nấu nước pha trà, Giang Phong tùy tiện nói với bà về chuyện bán trái cây, hỏi làm cực khổ như vậy có kiếm được tiền không.

Chờ Bàng Xuân Yến rót trà bưng lên, Giang Phong mới bắt đầu bàn chuyện quan trọng với bà: "Dì Bàng, đối tượng mà cháu muốn giới thiệu với dì là người trong thôn của chúng cháu, năm nay 48 tuổi, cũng có một trai một gái, đều đã đi làm giống dì.

Ông ấy nổi tiếng có năng lực trong thôn chúng cháu, một năm bốn mùa cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó. Nói ví dụ như đến mùa vải, ông ấy sẽ thu mua vải trong thôn giúp một số ông chủ, kiếm một khoản chênh lệch nhỏ.

Hết mùa vải, cơ bản cũng có thể kiếm được mấy chục nghìn.

Mùa vải qua, sau đó là tới mùa nhãn, ông ấy sẽ làm tương tự, lại kiếm một khoản tiền chênh lệch. Chờ mùa nhãn qua, trong đó sẽ có một khoản thời gian trống, ông ấy lại xây nhà, cạo tường, trát vữa cho nhà người ta, nói chung việc gì cũng làm.

Sau đó, tới gần tết âm lịch, sẽ đặc biệt làm tương gạo bán. Bởi vì ông ấy có năng lực, uy tín lại tốt, làm nhiều năm như vậy, có rất nhiều khách, trước sau tết âm lịch chừng hai tháng, có thể kiếm mấy chục nghìn.

Nói chung, một năm chung quy kiếm một trăm mấy hai trăm là không thành vấn đề."

Giang Phong nói xong những lời này, trong đầu Bàng Xuân Yến cơ bản đã có ấn tượng đại khái về người đàn ông này, đó chính là một người chăm chỉ, kiên định, có năng lực, có thể sống rất tốt.

Bởi vậy, bà vốn không có mấy hứng thú với chuyện tái hôn, cũng không nhịn được hỏi: "Ông mai Giang, vậy vợ ông ta thì sao?"

Giang Phong nghe vậy, thở dài nói: "Thật ra ông ấy và vợ ông ấy sống với nhau cũng rất tốt, chỉ tiếc là vợ ông ấy bạc mệnh, bệnh nặng qua đời từ mấy năm trước!"

Bàng Xuân Yến chợt hiểu ra, không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên, bởi vì chồng bà cũng bệnh nặng qua đời từ mấy năm trước. Nghe vậy, người này quả thật không tệ, nhưng trong lòng bà vẫn do dự.

Dù sao, từ sau khi chồng bà chết, bà chưa từng nghĩ tới chuyện tái giá, bây giờ có tâm tư như thế, không biết con trai và con gái bà có thể chấp nhận được không.

Giang Phong nhìn sắc mặt là biết đối phương đã bị mình thuyết phục, nhưng trong lòng còn có lo lắng khác, trong đầu hắn suy nghĩ, nhất thời hiểu rõ bà đang lo lắng điều gì, lập tức hỏi: "Dì Bàng, có phải dì lo lắng tái giá, sợ con gái dì sẽ không đồng ý không?"

Bàng Xuân Yến kinh ngạc nhìn về phía Giang Phong, gật đầu nói: "Ông mai Giang đoán trúng rồi. Tôi quả thật có lo lắng này. Nếu chúng nó không đồng ý, dù có là người tốt, tôi cũng không có khả năng cưới được."

Giang Phong tự tin nói: "Dì Bàng, chỉ cần bản thân dì có ý định này, vậy dì cứ giao vấn đề con gái dì cho cháu, cháu sẽ thuyết phục bọn họ giúp dì, để cho bọn họ vui vẻ tiễn dì đi lấy chồng!"

Bàng Xuân Yến thật sự không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy. Ngay cả bà làm mẹ cũng không dám nói những lời đó.

Chẳng qua thấy Giang Phong tự tin như vậy, Bàng Xuân Yến cũng tin tưởng hắn không phải ăn nói lung tung, lại tiếp tục hỏi thăm về các tình hình khác của bên nhà trai, thuận tiện yêu cầu xem ảnh.

Giang Phong cũng không ngại phiền, nói rõ ràng về tình hình nhà trai cho bà biết, bao gồm một số thiếu sót bên nhà trai cũng không hề che giấu. Hắn nói xong, Bàng Xuân Yến không ngừng gật đầu, còn thật sự động tâm với cuộc hôn nhân này.

Giang Phong thấy những gì cần nói đều đã nói xong, lại đứng dậy tạm biệt: "Dì Bàng, vậy chúng cháu về trước. Dì Bàng có thể hỏi qua ý của con trai, con gái dì, xem bọn họ có phản ứng thế nào.

Nếu dì có thể tự giải quyết được vấn đề này là tốt nhất, nếu dì không giải quyết được, lại gọi điện thoại cho cháu, cháu sẽ bớt thời gian đi gặp mặt bọn họ một lần, sau đó nghĩ cách thuyết phục bọn họ."

Bàng Xuân Yến khẽ gật đầu, nói: "Được. ông mai Giang, tôi nói chuyện với chúng nó về chuyện này, có tình huống gì sẽ gọi điện thoại cho cậu!"

"Vâng, vậy chúng cháu đi trước đây, tạm biệt dì Bàng!"

Từ khi theo em trai vào nhà tới lúc rời đi, Giang Phi và Giang Tuyết đều chỉ xem mình là một người tàng hình, hai người không nói một câu nào, chỉ âm thầm học tập kỹ năng mai mối của em trai.

Nhìn em trai nói chuyện với dì xong, trong lòng hai anh em cũng mơ hồ hiểu được làm mai mối phải khuyên đối phương từ góc độ nào.

Nếu nói trước hôm nay, bọn họ còn không biết gì về chuyện mai mối, bây giờ chính mắt nhìn thấy quá trình em trai làm mai mối, bọn họ không còn lo lắng bất an về chuyện một mình làm mai mối như trước nữa, mà đã có suy nghĩ của mình.

Chẳng qua, điều duy nhất khiến cho bọn họ đau đầu là con cái của dì này. Nếu bọn họ không đồng ý cho mẹ lấy chồng khác, thật ra mình phải thuyết phục bọn họ từ góc độ nào?

Vì vậy, trên đường trở về, Giang Phi lại hỏi ra vấn đề này.

Giang Phong mỉm cười chỉ điểm: "Anh cả, chị, nếu bọn họ không đồng ý cho mẹ bọn họ lại tái giá, vậy phải tiến hành khuyên bảo từ phương diện tình thân, chỉ cần nắm chặt vấn đề cốt lõi này, lại tùy cơ ứng biến, chắc sẽ không khó giải quyết."

Giang Phi và Giang Tuyết nghe vậy, đều suy nghĩ.

Giang Phong nói thêm: "Thật ra, con cái không hy vọng mẹ lấy chồng khác. Em phân tích một chút nhé. Thường sẽ có khoảng ba nguyên nhân: Một là sợ người ta đàm tiếu, hai là không tiếp nhận mẹ rời khỏi mình, ba là sợ sau khi mẹ lấy chồng, sẽ bị người ta bắt nạt.

Chỉ cần có thể loại bỏ những lo lắng của bọn họ, cơ bản đều không phải là vấn đề quá lớn!"

Giang Tuyết không khỏi xúc động nói: "Tiểu Phong, xem ra ba tháng em làm mai thật sự không phải vô ích, phân tích mọi chuyện đều có đạo lý rõ ràng, đúng là rất lợi hại đấy."

Trong lúc Giang Phi cũng không ngừng than thở, đều là một mẹ sinh ra, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ?

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận