Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 909: Cơ Hội Đầu Thai Lần Thứ Hai (2)

Chín giờ tối.

Lúc Giang Phong nhận được điện thoại của Bùi Dĩnh, đám người bọn họ đang dừng chân nghỉ ngơi ở khu vực tỉnh Hồ Nam.

Lần xuất phát đi tới tỉnh Sơn Tây này, Giang Phong mang theo người vệ sĩ kiêm tài xế Bách Lý Ngô Đồng kia của mình, ngoài ra còn có bảo mẫu Lục Ngọc, xe đương nhiên là chiếc RV xa hoa siêu cấp kia.

Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong đã cười chào hỏi: “Bùi tổng, chào buổi tối!”

Bùi Dĩnh cũng cười chào hỏi: “Giang đại sư, chào buổi tối, gọi điện cho cậu vào thời gian này không quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ?”

“Không có, mới chín giờ tối thôi, người trẻ tuổi bây giờ nào có đi nghỉ sớm như vậy.”

“Cũng đúng, đối với người trẻ tuổi bây giờ mà nói, giờ này mới là bắt đầu cuộc sống về đêm mà thôi!”

Hai người tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Bùi Dĩnh mới nhắc tới chuyện chính: “Giang đại sư, hôm nay tôi có giới thiệu đại sư mai mối cậu đây với một người bạn tốt, cô ấy là con gái của quốc vương đương nhiệm của Thái Lan, là công chúa danh xứng với thực, cô ấy cảm thấy cực kì hứng thú với năng lực suy tính nhân duyên của cậu, muốn tôi sắp xếp cho cậu và cô ấy gặp mặt một lần.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô ấy cũng muốn mời đại sư mai mối cậu đây giúp cô ấy tìm kiếm đối tượng, không biết Giang đại sư có ý định mở rộng kinh doanh sang thị trường quốc tế không?”

Giang Phong nghe vậy xong thì có chút kinh ngạc, lập tức định thần lại, bình tĩnh nói: “Bùi tổng, tôi làm mai mối không phân biệt quốc gia, cũng không phân biệt chủng tộc, muốn tôi giúp người ngoại quốc làm mai mối cũng không có vấn đề gì, điều kiện chủ yếu là người đó phải thân thiện với quốc gia chúng ta, đối với những người nước ngoài không có ý tốt kia thì tôi không phục vụ.”

Bùi Dĩnh cười nói: “Cái này thì Giang đại sư cứ yên tâm, vị công chúa này cực kì yêu thích đất nước chúng ta, đây đã là lần thứ hai cô ấy đến đất nước chúng ta du lịch rồi.”

Giang Phong ừ một tiếng, nói: “Vậy thì không thành vấn đề, bây giờ tôi đang ở khu vực tỉnh Hồ Nam, ngày mai tính đi tới tỉnh Sơn Tây, vị công chúa là bạn tốt kia của chị muốn gặp mặt chỗ nào? Thời gian gặp mặt là bao giờ?”

Bùi Dĩnh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vậy ba ngày sau chúng ta gặp mặt tại tỉnh thành tỉnh Hồ Bắc đi, Giang đại sư cảm thấy thời gian này thế nào?”

Giang Phong tính toán hành trình của mình một chút, tối ngày mai hắn sẽ tới chỗ cần đến, khoảng giữa trưa ngày hôm sau là có thể giải quyết thỏa đáng công việc, ba ngày sau chạy tới tỉnh thành tỉnh Hồ Bắc hoàn toàn không có vấn đề gì, liền đáp: “Có thể, vậy ba ngày sau chúng ta gặp mặt tại tỉnh thành tỉnh Hồ Bắc.”

“Ừ, vậy tôi không quấy rầy cậu nữa, hẹn gặp lại.”

“Được rồi, hẹn gặp lại.”

...

Con người khi còn sống đều sẽ gặp phải một vài bước ngoặt cực kì quan trọng, có vài người nắm chắc được tình huống, từng bước tiến tới huy hoàng, theo thời gian, cuộc sống càng ngày càng thoải mái.

Có vài người lại chẳng nắm bắt được thứ gì, cho nên cứ mãi giãy dụa vì củi gạo dầu muối ở tầng thấp nhất trong xã hội, thời gian càng qua đi thì cuộc sống lại càng hỏng bét.

Còn có một vài người nắm chắc được một hai điểm quan trọng trong đó, cho nên theo thời gian trôi qua, trở thành kiểu người so lên thì chẳng bằng ai, so xuống không ai bằng mình.

Tưởng Thái Vân đã trải qua 23 năm cuộc đời này, cột mốc quan trọng đầu tiên trong cuộc đời cô phải đối mặt chính là cuộc thi đại học được xưng là có thể thay đổi vận mệnh cả đời.

Chỉ tiếc Tưởng Thái Vân không thể nắm chặt cơ hội, rõ ràng bình thường thành tích học tập của cô rất tốt, nếu trong kì thi đại học quan trọng cô cũng có thể phát huy được như bình thường thì vấn đề cũng không lớn.

Nhưng tới gần ngày thi đại học, không biết là do áp lực tâm lí quá lớn hay là trùng hợp, cô ngã bệnh, còn không phải chỉ là bệnh cảm cúm thông thường, mà là bị cảm nặng.

Kết quả không cần nhiều lời, thành tích kì thì tốt nghiệp trung học của cô kém tới mức không dám nhìn.

Lúc thi đại học lại vừa vặn bị cảm, bất kể là thầy cô hay cha mẹ đều không thể trách mắng cô được, chỉ có thể cảm khái thời vận không đủ, một trận cảm cúm hủy đi hoàn toàn cố gắng bao năm học.

Cô vốn có thể tiến vào các trường đại học trọng điểm, kết quả lại chỉ có thể vào một trường đại học mà tên cũng ngại nói ra ngoài.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tưởng Thái Vân lại đối mặt với cột mốc quan trọng thứ hai trong đời —— công việc.

Nhưng mà, là một người xuất thân từ gia đình nông thôn bình thường, Tưởng Thái Vân muốn tự chủ lập nghiệp, làm bà chủ, nhưng lại không có tiền vốn, đi ra ngoài tìm việc làm thì lại không đủ trình độ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận