Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 314: Chúng Ta Vĩnh Viễn Là Hậu Thuẫn Vững Chắc Nhất Của Cháu

5 giờ chiều.

Ở cư xá nào đó.

Trương Dung Oánh vừa mới tắm rửa xong, đang thay quần áo, thời tiết hiện khá mát mẻ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, cho nên cô chọn mặc một chiếc áo dệt kim phối với quần jean, vừa gọn gàng vừa thời trang, cũng không khác người, là trang phục khá phù hợp với việc ra mắt người lớn.

Sau khi Trương Dung Oánh thay đồ xong, cầm chiếc túi phù hợp với bộ đồ, đi ra ngoài, cha mẹ cô đã ăn mặc chỉnh ngồi ở phòng khách chờ cô. Trương phụ và Trương mẫu đều cực kỳ coi trọng ngày gặp mặt hôm nay, ăn mặc vô cùng nghiêm túc, vừa phù hợp vừa không làm mất đi khí chất.

"Cha mẹ đã gọi điện thoại cho ông bà nội chưa?"

Trương Dung Oánh hỏi, ông bà nội ở cùng cư xá với bọn họ, chỉ khác tòa nhà mà thôi.

Trương mẫu đứng lên, nói:

"Mẹ đã gọi vào mấy phút trước rồi, có lẽ bây giờ ông bà đang chờ chúng ta ở bãi xe đó!"

Trương Dung Oánh nghe xong liền vội vàng nói:

"Vậy chúng ta đi nhanh đi, đừng để ông bà chờ sốt ruột!"

"Vậy thì đi thôi!"

Trương phụ cũng đứng dậy.

Một nhà ba người bọn họ đổi giày, đi ra ngoài.

Khi bọn họ tới bãi xe thì phát hiện ông bà nội quả nhiên đã ở đó chờ bọn họ.

Trương Dung Oánh kéo cánh tay bà nội, cười, nói:

"Ông bà nội, sao mọi người nhanh thế, chờ có lâu không?"

Bà Trương vỗ vỗ cánh tay cô, cười, nói:

"Không lâu, bà và ông con cũng mới vừa xuống."

Ông Trương có một bộ râu rất dài, đeo một bộ kính lão, ông nhìn cháu gái xinh xắn của mình, cảm khái nói:

"Nhớ lúc mới chuyển tới nơi này, Oánh Oánh còn nhỏ xíu, chớp mắt một cái mà đã tới tuổi nói chuyện cưới gả rồi, thời gian trôi qua nhanh thật!"

Trương mẫu biết rõ cha mẹ chồng mình hy vọng bà sẽ sinh ra một đứa con trai, dù sao thì tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong tiềm thức của người huyện Bách Lương rồi, vì vậy mà cha mẹ chồng của bà cũng bị ảnh hưởng rất lớn từ việc đó.

Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng Trương mẫu vẫn lựa chọn không sinh thêm nữa, điều này làm cho cha mẹ chồng của bà cảm thấy cực kỳ tiếc nuối.

May mà cha mẹ chồng cũng là người đã gặp qua rất nhiều chuyện trên đời, cho nên cũng không ép buộc bà phải sinh một đứa con trai, với lại hai người cũng rất yêu thương đứa cháu gái duy nhất này của mình, cộng với việc không ở chung một nhà, cho nên mối quan hệ giữa bọn họ khá tốt.

Trương mẫu nghe cha chồng mình cảm khái thì lập tức dùng mắt ra hiệu cho con gái.

Trương Dung Oánh lĩnh hội được ánh mắt của mẹ, nói:

"Ông ơi, ông đừng lo lắng, việc đi lại bây giờ không còn khó khăn như thời xưa nữa, không có việc một khi gả đi liền tương đương với không còn, việc về nhà mẹ đẻ cũng không khó khăn muôn vàn như trước.

Giao thông bây giờ rất thuận tiện, với lại cháu cũng không lấy chồng ở xa, sau khi kết hôn vẫn sống ở tỉnh thành này, thậm chí cháu và anh ấy còn định sẽ mua một căn nhà ở gần đây, đến lúc đó ông đừng chê chúng cháu là được."

Ông Trương nghe xong thì đôi mắt liền tỏa sáng, nói:

"Oánh Oánh, sau khi lấy chồng, cháu còn có thể ở gần chúng ta, ông với bà cháu vui còn không kịp, sao có thể chê cháu phiền được chứ!"

Bà Trương cũng vui mừng, hỏi:

"Oánh Oánh, cháu nói thật hả? Cháu và nó định mua nhà ở gần đây ư? Không phải vì dỗ cho hai ông bà già chúng ta vui vẻ đó chứ?"

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Đương nhiên là thật, nếu như bà rảnh, bà có thể giúp chúng cháu tìm hiểu mấy căn nhà ở xung quanh đây, nếu thấy được căn nhà phù hợp thì chúng cháu sẽ mua."

Bà Trương nghe xong thì cười đến híp hết mắt lại, luôn miệng nói:

"Oánh Oánh, không cần phải mua nhà đâu, không phải nhà chúng ta có một căn nhà ở gần đây sao, sửa chữa lại một chút là được rồi!"

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Bà ơi, làm vậy là vì nể mặt anh ấy đấy, sợ anh ấy đường đường là một người đàn ông mà lại ở trong nhà của chúng ta, sợ anh ấy không được tự nhiên, cho nên vẫn mua nhà thì tốt hơn."

Ông Trương trực tiếp tỏ thái độ, nói:

"Oánh Oánh, nếu như hai cháu thật sự muốn mua nhà, thì ông sẽ hỗ trợ 500.000 tệ."

Trương Dung Oánh nghe thế, trên mặt lập tức nở một nụ cười, nhưng mà cuối cùng cô vẫn lắc đầu từ chối:

"Ông à, sao có thể nhận tiền của ông được chứ, bản thân cháu cũng có tiền tiết kiệm, phần còn lại cứ để anh ấy lo là được."

Ông Trương nói:

"Cho cháu thì cháu cứ nhận lấy đi, tiền của ông sớm muộn gì cũng là của cháu mà."

Bà Trương cũng nói giúp:

"Đúng thế, bà và ông cháu đã lớn tuổi rồi, nhiều tiền cũng vô dụng, nếu như hai cháu đã nghĩ tới việc mua nhà, vậy thì dứt khoát mua một căn nào đó tốt một chút."

Trương Dung Oánh cảm động, nói:

"Cảm ơn ông bà nội, tạm gác lại chuyện mua nhà đi, chúng ta lên xe đi ăn trước đã, nếu như đến lúc đó mà cần, cháu sẽ nói với hai người."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trương phụ đã lái xe ra ngoài.

Ông Trương gật đầu, nói:

"Được, vậy thì đi ăn cơm trước đi, dù sao thì chúng ta vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của cháu."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận