Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 449: Giang Đại Sư, Giống Như Một Cây Định Hải Thần Châm.

Long Trạch Vũ khẳng định năng lực của Giang Phong, lập tức lại giới thiệu một người nữa: "Tưởng huynh đệ, vị huynh đệ này tên là Uông Văn Kiệt, là thái tử gia của tập đoàn Uông thị ở Quảng Đông, cậu ấy đang dần tiếp quản tập đoàn của gia đình, thân gia trăm tỉ có thể nói là ngay trong tầm tay, là người anh em có tiền nhất trong số chúng ta."

Tưởng Quý Đông nghe vậy cũng đưa tay ra, nhiệt tình chào hỏi: "Uông tổng, anh luôn nằm trong danh sách top 5 viên kim cương trên mạng, tôi đã nghe đại danh của anh từ lâu rồi!"

Uông Văn Kiệt đưa tay bắt tay với hắn, cười nói: "Anh Đông nói cậu trong bảng xếp hạng cẩu độc thân đấy?"

Tưởng Quý Đông nghe vậy thì phá lên cười.

Đợi hai người khách sáo vài câu, Long Trạch Vũ mới tiếp tục giới thiệu: "Vị mỹ nữ này tên là Lam Doanh Doanh, cô ấy là phó trưởng của hiệp hội thư pháp tỉnh chúng tôi, một người phụ nữ tài giỏi nổi tiếng, cha cô ấy là là quan chức cấp cao của tỉnh chúng tôi."

Tưởng Quý Đông cũng đưa tay ra, nhiệt tình chào hỏi: "Lam mỹ nữ, rất hân hạnh được biết cô!"

Lam Doanh Doanh bắt tay với hắn, cười khanh khách nói: "Xin chào anh Đông, tôi cũng rất hân hạnh được biết anh, tôi thay mặt người Quảng Tây chúng tôi hoan nghênh anh đến."

Sau đó, Long Trạch Vũ giới thiệu từng người với hắn:

"Vị huynh đệ này là Bạch Tử An, bởi vì hắn là phó giáo sư đại học XX, nên chúng tôi thường gọi hắn là giáo sư Bạch, cha hắn cũng là quan chức cấp cao của tỉnh."

"Vị mỹ nữ này tên là Lê Thiên Nhu, cô ấy cũng cô gái giàu có nổi tiếng nhất trong tỉnh của chúng tôi."

"Vị này chính là Sử Anh Hào ông chủ của hội sở, hắn cũng là con trai của người giàu nhất tỉnh Quảng Tây chúng tôi."

"Vị này chính là ..."

Long Trạch vũ giới thiệu mọi người một lần, Tưởng Quý Đông cũng nhiệt tình chào hỏi từng người.

Sau khi chào hỏi xong, mọi người lần lượt ngồi xuống, sau đó dưới sự gợi ý của ông chủ Sử Anh Hào, rất nhiều món ngon đã được bày ra, bưng lên là những cô phục vụ xinh đẹp.

Đợi cô phục vụ xinh đẹp rót rượu xong, đám người liền bắt đầu trình tự (chúc rượu).

Đợi qua ba lần rượu, những người đã mấy ngày không gặp hàn huyên tâm sự.

Đương nhiên, nhân vật chính vẫn là Tưởng Quý Đông, dù sao tiệc đón gió này chính là vì hắn mà làm, chỉ số IQ và EQ của những người ở đây cũng không thấp, đương nhiên sẽ không lạnh nhạt hắn.

Bữa cơm này trọn vẹn ăn hơn hai giờ, mới dời trận địa, đi tới phòng khách hội sở.

Mục đích Sử Anh Hào mở ra hội sở tư nhân này, mục đích không phải là vì kiếm tiền, mà là vì kết giao quan hệ.

Có tư cách đi vào hội sở này, không giàu sang thì cũng cao quý.

Như Giang Phong, nếu như không phải Uông Văn Kiệt vừa bắt đầu đã dẫn hắn đi vào, hắn căn bản không có tư cách để đi vào hội sở này.

Vì hội sở tiếp đón là những vị khách giàu có và cao quý, nên trang trí và dịch vụ của hội sở đương nhiên là hàng đầu.

Nói thí dụ như gian phòng này cực kỳ sang trọng, riêng việc đầu tư thiết bị âm thanh là đặt làm riêng thì không thể nào so sánh được với hàng ngoài.

Thậm chí nói không ngoa khi nói, số tiền bỏ ra để mua thiết bị âm thanh đặt làm riêng này có thể dùng để xây nhà.

Tục ngữ có câu, tiền nào đồ nấy, Sử Anh Hào vô cùng bạo tay tập trung vào, cũng gặt hái được hiệu quả khiến hắn hài lòng, mỗi người khách chỉ muốn đi tới này bao một phòng, bất kể là hiểu biết hay là không hiểu đi, cũng phải khen ngợi vài câu.

Hiệu ứng âm thanh thật sự quá tốt!

Giang Phong mặc dù đã tới hội sở mấy lần, nhưng cũng chưa từng vào gian phòng này, bây giờ là lần đầu tiên đi vào, nghe được hiệu ứng âm thanh có thể xưng là đỉnh cao Trung quốc, trong mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ thán phục.

Tưởng Quý Đông là một trong những thiếu gia nổi tiếng ở Đế Đô, đã từng đến rất nhiều nơi cao cấp, lúc này nghe hiệu ứng âm thanh ở đây, cũng không nhịn được khen: "Ông chủ Sử, âm hưởng của anh rất tốt nha!"

Doanh Doanh mỉm cười nói: "Anh Đông, đó là anh không biết, bộ loa đặt làm riêng này là một trong những sản phẩm sáng tạo đáng tự hào nhất của Sử tổng, không phải ai cũng sẵn sàng đầu tư vào một mục tiêu nhỏ như vậy đâu."

Sử Anh Hào cười nói: "Kỳ thực, chất lượng của một bộ loa trị giá cả một triệu trở lên, âm sắc đã rất trâu bò hổ báo rồi, có rất nhiều người căn bản không phân biệt được giá trị một bộ loa một triệu và một bộ loa giá trị mười triệu. Vì vậy, trong mắt nhiều người, bỏ ra số tiền cho mục tiêu nhỏ như vậy, hoàn toàn chính là hành vi phá của, thậm chí ở trong mắt không ít người, giá tiền này trả là thuế thông minh. Nhưng mà ngàn vàng khó mua trong lòng được, ai bảo tôi thích chứ!"

Tưởng Quý Đông khen ngợi: "Ông chủ Sử thật đúng là nhiều tiền lắm của!" Hắn tuy rằng thân phận hiển hách, nhưng ở phương diện tiền tài, vẫn đúng là không có cách nào so với loại con nhà giàu như Sử Anh Hào.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận