Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 222: Kéo Quần Lên Chạy (2)

"Được rồi, nướng nữa là khét đó!"

Lâm mẫu nhắc nhở.

Lâm Nguyệt rút cây mía ra khỏi đống lửa, thừa dịp cây mía còn nóng, cô lấy ra một con dao, tước vỏ mía, chưa tới mười giây, thịt mía nóng hổi bên trong đã lộ ra.

"Mẹ, mẹ ăn không?"

Lâm Nguyệt hỏi.

Lâm mẫu lắc đầu, nói:

"Mẹ không ăn, con ăn đi!"

Lâm Nguyệt nghe xong cũng không khách khí, cắn một cái răng rắc.

Ngay lập tức có một dòng nước ngọt thanh chảy xuống cổ họng cô, Lâm Nguyệt vừa ăn, vừa khen:

"Cây mía này ngọt thật đó!"

Lâm mẫu buồn cười, nói:

"Cây mía nào được nướng qua mà chẳng ngọt?"

Lâm Nguyệt phun bã mía ra, sau đó lại cắn một cái, nói:

"Cảm giác khác nhau, có vài cây mía nướng lên ăn cũng chẳng ngọt mấy."

Lâm mẫu liếc cô một cái, nói:

"Tiểu Nguyệt, với tình trạng của con vẫn nên ăn ít đồ ngọt một chút!"

Lâm Nguyệt nghe xong vẻ mặt lập tức cứng đờ, thất vọng nói:

"Mẹ, có ăn hay không nó đều chẳng tốt hơn chút nào, con chẳng muốn quan tâm nhiều như thế nữa, muốn ăn gì thì ăn cái đó!"

Lâm mẫu thở dài, khuyên:

"Tiểu Nguyệt, con không cần phải cam chịu như thế, mẹ nghe bảo có một vài loại bệnh ngoài da, chỉ cần mang thai là tự động biến mất, có lẽ loại bệnh này của con cũng như thế."

Lâm Nguyệt lại cắn một cái răng rắc, nhai mấy cái rồi mới nói:

"Khả năng đó vốn dĩ không lớn, với bộ dạng như này của con có gả cũng chẳng ai thèm, sao có thể mang thai được?"

Lâm mẫu nói:

"Tiểu Nguyệt, mẹ cảm thấy con vẫn nên thử một chút, con không thử thì sao biết được người ta có tiếp thu được hay không?"

Lâm Nguyệt nghĩ thầm, ngay cả tên tội phạm cưỡng X bụng đói ăn quàng kia còn chẳng tiếp thu được, thì người bình thường có thể tiếp thu được mới là lạ!

Nhưng mà, cô chắc chắn sẽ không nói chuyện đó ra, chỉ lắc đầu, nói:

"Không thể nào tiếp thu được đâu, ngay cả con nhìn còn muốn ói, huống chi là người khác!"

Lâm mẫu nhịn không được mà thở dài, chuyện hôn sự của con gái đã trở thành tâm bệnh của bọn họ!

Trong lúc Lâm mẫu đang nghĩ cách để thuyết phục con gái, thì một chiếc xe màu đen chạy tới đậu trước cửa nhà bọn họ, sau đó cửa xe được mở ra, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai mang theo một túi trái cây to đi tới chỗ bọn họ.

"Xin hỏi, đây có phải là nhà của Lâm Nguyệt không ạ?"

Lâm Nguyệt nghe tên nhóc đẹp trai kia hỏi thăm như thế liền vội vàng đứng dậy, nói:

"Tôi là Lâm Nguyệt, xin hỏi cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Tên nhóc đẹp trai đưa túi trái cây trong tay cho cô, tự giới thiệu:

"Xin chào chị Nguyệt, tôi tên là Giang Phong, là bà mối ở trấn Thanh Hà kế bên, lần này mạo muội tới chơi là muốn làm mối cho cô, không biết cô có dự định sẽ kết hôn hay không?"

Lâm Nguyệt nhận lấy túi trái cây theo bản năng, sau khi nghe đối phương giới thiệu, cô chưa kịp trả lời thì mẹ cô đứng kế bên đã sáng mắt lên, cướp lời cô:

"Thì ra là bà mối Giang, mau vào ngồi đi, Tiểu Nguyệt nhà bác đương nhiên là có dự định kết hôn rồi, không biết đối tượng mà bà mối Giang muốn giới thiệu cho Tiểu Nguyệt nhà ta là ai?"

Giang Phong cười, chào hỏi:

"Bác chắc là dì Lâm, không gạt bác, trong tay cháu đúng là có người phù hợp với chị Nguyệt, nếu như dì Lâm cảm thấy hứng thú, thì cháu sẽ nói kỹ càng cho dì nghe?"

Lâm mẫu liên tục gật đầu, nói:

"Đương nhiên là hứng thú rồi, mời bà mối Giang nói!"

Lâm Nguyệt đặt túi trái cây lên trên bàn, thấy thế liền ngồi xuống đống lửa cạnh bọn họ, im lặng lắng nghe.

Cô vốn định từ chối, nhưng thấy mẹ tích cực như thế, cô không muốn làm bà thất vọng, cho nên dứt khoát ngồi xuống nghe một chút thử xem sao.

Giang Phong không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:

"Anh ấy tên là Giang Văn Tây, là một người anh trai trong tộc cháu, năm nay 38 tuổi, cao 1m69, là người rất hiếu thảo, trung thực, an phận, tuy rằng không đẹp trai, nhưng mà cũng không khó nhìn, là một người có tướng mạo bình thường. Gia cảnh không tốt, bà và mẹ đều đã qua đời, ông và cha thì bị tê liệt..."

Lâm mẫu và Lâm Nguyệt nghe tới đó thì sắc mặt có hơi thay đổi.

Có hai bệnh nhân tê liệt nằm trong nhà, gia cảnh nào chỉ là không tốt, đây là cực kỳ tệ đó được không hả?

"Bà mối Giang, điều kiện của đối phương cũng kém quá rồi đi, hai bệnh nhân, nếu như con gái của tôi gả qua đó, cuộc sống có thể dễ dàng được sao?"

Lâm mẫu nhịn không được mà xen lời.

Giang Phong giải thích:

"Mặc dù nhà bọn họ có hai bệnh nhân, nhưng mà anh ấy còn có một người anh trai, còn có một chú trai lăn lộn khá tốt ở huyện thành, tháng nào chú anh ấy cũng đưa tiền để chăm sóc cho người ông bị tê liệt.

Suốt nhiều năm qua, hai anh em bọn họ thay phiên nhau ở quê nhà chăm sóc cho ông và cha, mặc dù có hơi khó khăn, nhưng mà ở phương diện kinh tế nhận được tiếp tế của chú trai, cho nên cũng đủ xài.

Mấy năm trước, dưới sự giúp đỡ của chú trai, hai anh em bọn họ đã có được một căn nhà mới.

Năm nay, anh trai của anh ấy kết hôn, chú trai của anh ấy lại cho bọn họ một khoản tiền.

Nếu như anh ấy kết hôn, chú trai của anh ấy chắc chắn sẽ cho một khoản tiền.

Nói tóm lại, ngoại trừ việc nói ra có hơi dọa người là trong nhà có hai bệnh nhân, thì thực ra cuộc sống của hai anh em bọn họ không hề khó khăn như mọi người tưởng tượng. Nếu như chị Nguyệt gả qua nhà đó, hai người bệnh nhân không đến phiên chị phải chăm sóc, gả vào nhà bọn họ cũng chẳng khác bao nhiêu so với gả vào mấy nhà bình thường khác."

Lâm mẫu nghe Giang Phong giải thích xong liền trút được gánh nặng:

"Như thế còn tạm được!"

Lâm Nguyệt nghe tới đó, nhịn không được mà nói:

"Bà mối Giang, cậu tìm tới nhà chúng tôi thì tôi tin là cậu đã nghe nói về chuyện của tôi rồi, cậu nghĩ đối phương có thể tiếp thu được tôi sao?"

Giang Phong mỉm cười, hỏi:

"Chuyện mà chị Nguyệt nói tới là căn bệnh ngoài da mắc phải từ nhỏ kia sao?"

Lâm Nguyệt gật đầu, nói:

"Bệnh của tôi trị không hết, nếu như đối phương không tiếp thu được, thì có nói nhiều hơn cũng vô ích."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận