Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 420: Tôi Và Lý Cô Cô Không Thể Quay Về! (2)

Sau khi nói đùa vài câu, Bạch Tử An mới nhìn về phía Giang Phong nói: "Giang đại sư, tôi nghe giám đốc Uông nói, ít ngày trước công chúa Lăng của tập đoàn nước khoáng XX gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi cậu ta về cách thức liên lạc của cậu. Công chúa Lăng kia cũng nhờ cậu làm mai mối à?"

Hiệu trưởng Cổ nghe vậy cũng kinh ngạc và vô cùng thán phục. Mặc dù lúc trước ông ta đã nghe Bạch Tử An nói qua một vài chuyện của Giang đại sư, nhưng bây giờ nghe công chúa Lăng chủ động nhờ Giang đại sư làm mai mối, vẫn không khỏi chấn động.

Công chúa Lăng này chính là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nước khoáng XX đấy!

Hiệu trưởng Cổ được tính là một tỷ phú, nhưng tài sản của ông ta so với công chúa Lăng này, thậm chí còn không bằng số lẻ của người ta chênh lệch thật sự quá lớn.

Giang Phong mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, trước đó không lâu tôi mới chạy tới thành phố Hàng, giới thiệu một đối tượng cho công chúa Lăng kia. Trước mắt hai người đang thử hẹn hò, tin tưởng không bao lâu sẽ có tin tốt truyền tới."

"Thân phận và địa vị của công chúa Lăng không thua kém gì giám đốc Uông, chỉ là ngoại hình bình thường, không biết Giang đại sư giới thiệu đối tượng thế nào cho cô ta vậy? Là con cháu cán bộ cao cấp hay con nhà giàu siêu cấp môn đăng hộ đối?" Bạch Tử An khá tò mò hỏi.

"Đều không phải."

Giang Phong lắc đầu, nói: "Tôi giới thiệu cho công chúa Lăng một người con nhà giàu không ôm chí lớn, loại tài sản trong nhà chỉ có mấy chục triệu."

Hiệu trưởng Cổ không nhịn được nói: "Tôi nghe nói lão Lăng của tập đoàn nước khoáng XX kia là người nghiện làm việc, tương đối coi trọng năng lực làm việc của con rể tương lai, người con cháu nhà giàu không ôm chí lớn này có thể được Lăng lão tán thành không?"

"Hiệu trưởng Cổ, những điều ông nói đều là chuyện trước đây rồi. Bây giờ lão Lăng đã là một người già gần tám mươi tuổi, con gái của ông ta công chúa Lăng năm nay cũng bốn mươi tuổi."

Giang Phong mỉm cười nói: "Tuổi tác cao, suy nghĩ đương nhiên sẽ khác, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của lão Lăng chính là thấy con gái tìm được nơi chốn cuối cùng, con rể tương lai có năng lực làm việc hay không đã không quan trọng nữa, chỉ cần đối xử tốt với con gái ông ta là được."

Hiệu trưởng Cổ đầy cảm xúc nói: "Đúng vậy, con người một khi lớn tuổi, nhìn rất nhiều thứ cũng phai nhạt."

...

Ba người Giang Phong nói chuyện tương đối hợp nhau, ngồi bên nhau nói đủ các đề tài.

Lại thêm bánh trà do quán trà cung cấp có mùi vị không tệ, ba người vừa uống trà vừa ăn trà bánh vừa trò chuyện, còn nói chuyện đến mười giờ tối mới thỏa mãn rời đi.

...

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã đi ngày 29 tháng 4, kỳ nghỉ mùng một tháng năm chính thức bắt đầu.

Từ hai ngày trước, anh trai, chị dâu và chị gái đều về quê, anh trai và chị dâu làm nhân vật chính trong đám cưới, đương nhiên phải về sớm, có khá nhiều chuyện cần bọn họ phối hợp!

Mà chị gái quay về hỗ trợ làm chân chạy.

Về phần Giang Phong, hắn ở lại tỉnh thành có hai mục đích, một là chờ bạn gái Hoàng Linh Vi, hôm nay cô ấy sẽ từ thành phố Hàng bay tới. Hai là chờ anh họ và chị dâu họ, ngày mai bọn họ sẽ bay từ Trung Hải tới.

11 giờ 30 phút, Giang Phong đóng được bạn gái ở sân bay.

Hôm nay, Hoàng Linh Vi mặc chính là một váy màu vàng thắt eo, từ lần đầu tiên cô mặc váy được bạn trai khen qua, cô lại thích mặc váy liền.

Sau khi lên xe, hai người không gặp chừng mười ngày ôm hôn đến mấy phút, Giang Phong mới khởi động xe, hỏi: "Vợ, buổi trưa muốn ăn gì?"

Hoàng Linh Vi nghĩ ngợi, nói: "Chồng, nếu không anh dẫn em đi thử món mì Lão Hữu nổi tiếng nhất ở tỉnh các anh đi. Em nghe mọi người nói không ít lần về món mì này, nhưng vẫn chưa từng ăn qua."

Giang Phong mỉm cười nói: "Được, vậy buổi trưa chúng ta lại ăn mì Lão Hữu."

Hoàng Linh Vi hỏi: "Chồng, anh trai và chị gái anh đều về quê rồi à?"

Giang Phong gật đầu nói: "Ừ, bọn họ về quê từ hai ngày trước!"

"Vậy bao giờ chúng ta mới về?"

"Ngày mai đi!"

Giang Phong giải thích: "Anh họ và chị dâu họ nhà dì cả anh ở Trung Hải, ngày mai bọn họ bay tới, chờ bọn họ đến, chúng ta lại cùng lái xe trở về."

Hoàng Linh Vi nghe vậy thì hơi căng thẳng nói: "Chồng, em thế này về quê với anh, không mang theo quà gì, liệu có thích hợp không?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Có gì không thích hợp chứ? Nếu em qua lúc khác thì nên mang theo quà. Chẳng qua lần này là đám cưới anh trai anh, vậy không cần mang quà cáp gì hết, đến lúc đó tùy tiện cho một phong bì là được rồi!"

Hoàng Linh Vi khẽ gật đầu, nói: "Vậy đợi lát nữa ăn mì xong, anh dẫn em tới ngân hàng rút ít tiền."

Giang Phong nói: "Không cần đi ngân hàng lấy, chỗ anh có tiền mặt, anh đưa cho em là được rồi!"

Hoàng Linh Vi lắc đầu nói: "Như vậy không được, việc nào ra việc ấy. Đây là phong bì mừng cưới em đưa cho anh trai và chị dâu, lấy từ chỗ anh thì còn ra thể thống gì nữa!"

Giang Phong vừa điều khiển vô lăng một cách thành thạo, vừa cười nói: "Không phải em là của anh, anh là của em sao? Hai người chúng ta còn phân biệt rõ ràng như vậy làm gì?"

Hoàng Linh Vi hé miệng cười nói: "Đây không phải là lần đầu tiên, ít nhiều vẫn phải để ý một chút."

"Được rồi, tùy em, sau này anh đưa tiền mặt cho em, em chuyển khoản qua WeChat cho anh là được rồi, không cần thiết phải chạy tới ngân hàng."

"Cũng được, vậy ăn mì xong anh đi với em mua một phong bì thật đẹp."

"Ừ, được."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận