Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 730: Nhận Nhau

Sáng sớm ngày hôm sau.

Giang Phong lặp lại cảnh tượng hôm qua lần nữa, trải qua lần lượt suy tính, phạm vi phong tỏa cũng nhỏ dần.

Từ ban đầu phong tỏa phương bắc, đến phong tỏa tỉnh Ký, lại đến phong tỏa thành phố HD, tiếp theo là huyện Thành An thuộc thành phố HD, sau đó là trấn Bắc Hương Nghĩa thuộc huyện Thành An.

Chờ đám người Giang Phong chạy tới trấn Bắc Hương Nghĩa, đã là ba, bốn giờ chiều.

Giang Phong rèn sắt nhân lúc nóng, cuối cùng lại làm suy tính tương tự một lần.

Chờ tới lúc Giang Phong ngẩng đầu lên, nhìn năm gương mặt đầy mong chờ, không khỏi mỉm cười, nói: "Chú Dương thím Dương, may mắn không làm nhục sứ mạng, trải qua suy tính lần này, cuối cùng cũng phong tỏa được người.

Đi thôi, chúng ta đi gặp anh Dương."

Nghe đến đó, vợ chồng Dương Chính Khoa kích động đến cả người run rẩy.

Ba người nhà họ Ngụy cũng bắt đầu kích động theo, bọn họ sắp chứng kiến kỳ tích.

Vì vậy, Giang Phong đi phía trước, năm người đi phía sau, cùng đi về phía nơi nào đó của trấn.

. . .

Cửa hàng bánh nướng Trương Nhị.

Trương Trí Phúc đứng cửa vừa hút thuốc vừa nhìn vợ đang làm bột, vợ chồng bọn họ kinh doanh cửa hàng bánh nướng này đã bảy tám năm, mà cửa hàng bánh nướng này là tiếp nhận từ trong tay ba nuôi của anh ta.

Ba nuôi của anh ta tên là Trương Bình Sơn, sáu năm trước đã qua đời.

Đối với ba nuôi, tâm trạng của Trương Trí Phúc đặc biệt phức tạp, có biết ơn, cũng có oán giận.

Biết ơn vì ba nuôi đã nuôi dưỡng anh ta lớn lên, cũng cưới cho anh ta một người vợ bằng lòng chịu khổ cùng anh ta, chỉ riêng điểm này, Trương Trí Phúc phải cảm ơn ba nuôi của anh ta.

Oán giận là vì ba nuôi của anh ta dù sao cũng mua lại anh ta từ trong tay đám buôn người, có thể nói là nối giáo cho giặc. Mặc dù ba nuôi của anh ta không mua cũng sẽ có người khác mua, nhưng đây không phải là lý do ba nuôi nối giáo cho giặc.

Trương Trí Phúc chỉ nhớ rõ năm anh ta năm tuổi, bị người đàn bà đáng ghét kia dùng một khẩu súng đồ chơi bắt cóc, ngoài ra không nhớ được gì nữa, ngay cả tên của mình, anh ta còn không nhớ nổi, chứ đừng nói là tên ba mẹ và địa chỉ gia đình.

Đó không phải là anh ta ngốc, cũng không phải trí nhớ của anh ta kém, mà người đàn bà đáng ghét kia thật sự quá giảo hoạt.

Chính bởi vì Trương Trí Phúc quên gần hết chuyện trước kia, cho nên sau khi anh ta trưởng thành, cho dù cũng nghĩ tới chuyện phải tìm ba mẹ ruột, nhưng anh ta chỉ từng đến đồn công an địa phương báo án, lại không có hành động nào khác.

Anh ta không còn ôm hy vọng tìm lại ba mẹ nữa.

Mặc dù trong lòng có tiếc nuối, nhưng Trương Trí Phúc không có cách nào khác, chỉ có thể bất lực tiếp nhận sự thật này.

Chẳng qua, anh ta thỉnh thoảng sẽ nghĩ, đã qua nhiều năm như vậy, ba mẹ ruột của anh ta cũng sớm đã từ bỏ hay vẫn còn đang tìm tung tích của anh ta?

Bất kể là đã vứt bỏ anh ta hay đang tìm anh ta, trong lòng Trương Trí Phúc đều hiểu, trừ khi kỳ tích xuất hiện, bằng không cả đời này anh ta sẽ không có cơ hội nhận lại ba mẹ.

Trong lúc Trương Trí Phúc đang suy nghĩ lung tung, vợ anh ta Hồng Tú Vân vừa nhào bột vừa nói: "Mình à, buổi trưa con gái anh tan học về, có nói muốn ăn củ sen, anh đi mua một ít về, lát nữa xào cho con bé ăn."

Trương Trí Phúc gật đầu nói được, sau đó lái chiếc xe điện đậu ở cửa chạy về phía chợ.

Hồng Tú Vân vừa nhào bột thành thạo, vừa nhìn theo bóng lưng chồng rời đi.

Cô thật ra rất hài lòng về cuộc sống bây giờ, hai vợ chồng kinh doanh cửa hàng bánh nướng này, vất vả thì có vất vả một chút, nhưng dậy sớm lần mò một tháng, cũng có thể kiếm được ngót nghét một vạn, đã có thể sống thoải mái ở thị trấn này rồi.

Hơn nữa, chồng của cô ta là người thật thà an phận, trong cửa hàng kiếm được xu nào đều giao cho cô ta giữ, cũng rất tốt với cô ta và ba đứa con, có thể cưới người chồng như vậy, cô ta thật sự thấy đủ rồi.

Điểm duy nhất không được hoàn mỹ là không có ba chồng mẹ chồng giúp đỡ trông con, vợ chồng bọn họ vừa phải bận kinh doanh lại phải trông ba đứa trẻ, thật sự chỉ có người đã từng trải qua mới hiểu được sự vất vả trong đó.

Cũng may, thời điểm khó khăn nhất đã qua, bây giờ con gái đã lên tiểu học, hai đứa con trai cũng đi học mẫu giáo, chỉ cần chịu đựng thêm mấy năm, chờ đám trẻ lớn hơn, vợ chồng bọn họ sẽ thoải mái hơn nhiều.

Đương nhiên, muốn hoàn toàn thả lỏng là chuyện không thể nào. Sinh hai đứa con trai, cho dù là gia đình khá giả cũng sẽ đau đầu, chứ đừng nói là gia đình bình thường như bọn họ.

Trong lúc Hồng Tú Vân đang thành thạo nhào bột, đột nhiên có năm sáu khách người đi vào cửa hàng. Cô ta vội vàng lên tiếng xin lỗi: "Các vị khách, thật sự ngại quá, còn phải chờ khoảng nửa giờ mới có bánh nướng."

Dương Chính Khoa nhanh chóng nhìn lướt qua cửa hàng bánh nướng, sau đó nhìn về phía Giang Phong.

Mấy người khác cũng có động tác tương tự.

Giang Phong khẽ gật đầu với bọn họ, sau đó nhìn về phía Hồng Tú Vân nói: "Chào bà chủ, chúng tôi tới đây không phải để mua bánh nướng, mà là có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm ông chủ, không biết ông chủ đi đâu rồi?"

Hồng Tú Vân nghe vậy, ngừng nhào bột và hỏi: "Chồng tôi đi mua thức ăn. Các người có chuyện gì quan trọng muốn tìm anh ấy vậy? Có thể nói cho tôi biết không?"

Cô ta không nghi ngờ mấy người trước mắt này muốn gây bất lợi cho chồng mình. Bởi vì chồng cô trước từng trải qua tình cảnh bi thảm khi còn bé, tính cách trở nên nhát gan sợ phiền phức, hai mười mấy năm qua chưa từng thấy chồng đỏ mặt với ai, ai lại rảnh rỗi không có chuyện gì đi gây rắc rối cho anh ấy chứ!

Hơn nữa, thái độ của mấy người trước mắt này cũng không tệ lắm, cho dù ánh mắt bọn họ nhìn cô ta có hơi kỳ quái, nhưng cô ta có thể khẳng định đối phương không phải tới gây phiền toái.

"Là thế này, chúng tôi từ tỉnh Việt tới tìm người thân, hai người này là chú Dương và thím Dương. Lúc con bọn họ năm tuổi đã bị đám buôn người bắt cóc, cách nay đã hai mươi bảy năm, qua nhiều năm như vậy vẫn chưa thể tìm về."

Giang Phong nói đến đây, thấy bà chủ "Biến sắc", lại nói: "Bà chủ, có người nói chồng cô cũng bị bắt cóc lúc năm tuổi, cũng cách nay hai mươi bảy năm, không biết có đúng không?"

Làm vợ chồng kết hôn ân ái bảy tám năm, Hồng Tú Vân đương nhiên biết thân thế của chồng, liền vội vàng gật đầu nói: "Không sai, chồng tôi đúng là bị bắt cóc lúc năm tuổi, quả thật cũng đã qua hai mươi bảy năm."

Lời này vừa nói ra, vợ chồng Dương Chính Khoa và ba người nhà họ Ngụy đều kích động đến cả người run rẩy.

Mặc dù bọn họ đều tin tưởng Giang đại sư, cho rằng hắn có năng lực giúp đỡ bọn họ tìm được Dương Tiểu Long, nhưng trước khi thật sự tìm được, bọn họ vẫn thấy lo lắng.

Cho đến khi bà chủ khẳng định ông chủ của cửa hàng bánh nướng này cũng là bị lừa bắt đi lúc năm tuổi, cũng qua đúng hai mươi bảy năm, trong lòng của bọn họ không còn nghi ngờ lo lắng nữa, khẳng định một trăm phần trăm chủ quán chính là Dương Tiểu Long.

Đám người Dương Chính Khoa kích động đến cả người run rẩy, người duy nhất bình tĩnh chính là Giang Phong, hắn mỉm cười nói: "Bà chủ, chú Dương thím Dương rất có thể chính là ba chồng mẹ chồng của cô. Cô máu gọi điện cho chồng cô đi!"

Từ khi biết thân thế của chồng đến nay, đây là lần đầu tiên có người đến nhà nhận người thân, trong lòng bà chủ cũng hơi hoảng, nghe vậy vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho chồng.

Điện thoại vừa được kết nối, Hồng Tú Vân lại dùng tiếng địa phương kể sơ qua chuyện ở đây cho chồng cô ta nghe một lượt.

Chỉ hơn một phút, Trương Trí Phúc đã chạy xe đạp điện trở về.

Vừa đỗ xe xong, vợ chồng Dương Chính Khoa không nhịn được tiến lại gần, mặc dù hai bên còn chưa làm xét nghiệm ADN, nhưng bọn họ đã khẳng định người đàn ông trước mắt này chính là con trai lớn của bọn họ - Dương Tiểu Long.

Cũng may bọn họ còn có lý trí, chỉ nhìn Trương Trí Phúc với ánh mắt sáng rực, cũng không trực tiếp đi tới gọi con trai.

Bây giờ trong đầu Trương Trí Phúc còn có hơi ngỡ ngàng, dù sao cũng đã qua hai mươi bảy năm, đột nhiên có ba mẹ ruột chưa rõ tìm tới cửa nhận người thân, ai gặp phải chuyện này cũng sẽ sửng sốt.

Ba người nhà họ Ngụy đều nhìn Trương Trí Phúc, không biết có phải có nhận định trước hay không, bọn họ đều cảm thấy người đàn ông trước mắt này hơi giống với Dương Tiểu Hổ mới bất hạnh qua đời mấy ngày trước, mà còn càng nhìn càng thấy giống.

Thấy hai bên quan sát lẫn nhau, Giang Phong lên tiếng nói: "Thím Dương mau cầm ảnh chụp của anh Dương khi còn bé ra đi."

Tần Tuyết Cầm bừng tỉnh, vội vàng móc từ trong túi ra một tập ảnh chụp, sau đó đưa cho Trương Trí Phúc nói: "Đây là ảnh chụp con trai lớn của tôi khi còn bé, cậu xem có nhận ra được không?"

Tay Trương Trí Phúc hơi run rẩy nhận lấy tập ảnh chụp, sau đó cúi đầu xem từng tấm ảnh.

Hồng Tú Vân im lặng không lên tiếng, đứng ở bên cạnh chồng, chỉ là trong lòng cũng không thể bình tĩnh được.

Rất nhanh, Trương Trí Phúc đã xem tới tấm ảnh cuối cùng, anh ta xem các tấm ảnh khác rất nhanh, chỉ có tấm ảnh cuối cùng anh là vừa xem vừa nghĩ, anh ta cảm giác hình ảnh trong tấm quen quen, nhưng không sao nhớ ra được.

Tần Tuyết Cầm thấy thế vội vàng nhắc nhở: "Tấm hình này được chụp vào năm con trai lớn của tôi bị lừa bán. Bộ cờ nhảy trong tấm ảnh là do cô cả tặng, là trò chơi nó thích nhất lúc đó."

Trương Trí Phúc ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ trước mắt rất có thể là mẹ anh ta, khẽ day huyệt thái dương nói: "Tôi có chút ấn tượng mơ hồ về hình ảnh trong bức ảnh, nhưng cụ thể không nhớ ra được."

Nghe được Trương Trí Phúc nói như vậy, mọi người cũng không thấy kỳ lạ. Dù sao năm đó khi anh ta bị lừa bán chỉ là đứa trẻ mới năm tuổi. Sau thời gian hai mươi bảy năm trôi qua, anh trông cậy vào anh ta còn có thể nhớ cái gì chứ?

Tần Tuyết Cầm lại hỏi: "Vậy cậu còn nhớ rõ tên cậu trước đây là gì không?"

Trương Trí Phúc thở dài nói: "Không nhớ. Nếu tôi có thể nhớ mình tên gì, tôi đã ra ngoài tìm người thân từ mười mấy năm trước, sẽ không ở mãi trong thị trấn nhỏ này."

Hồng Tú Vân nghe đến đó, không nhịn được nói xen vào: "Thật ra cũng không thể trách chồng tôi không nhớ tên trước kia. Tôi nghe chồng tôi nói, năm đầu tiên khi anh ấy bị bắt cóc đi, vẫn luôn sống trong nhà gia đình người bắt cóc kia.

Bởi vì đứa trẻ năm tuổi đã có trí nhớ, người bắt cóc ác độc kia không cho anh ta cơm ăn, không ngừng hành hạ anh ta, bắt anh ta nhớ một số tên linh tinh, tẩy não anh ta, làm anh ta quên đi ký ức trước khi bị lừa đi."

Vợ chồng Dương Chính Khoa nghe đến đó, nước mắt ào ào rơi xuống.

Sau khi con trai lớn bị lừa đi, bọn họ vẫn lo lắng anh ta có thể bị đám buôn người ngược đãi hay không, bây giờ được chứng thực, trong lòng thật sự đau không chịu được.

Đặc biệt là Tần Tuyết Cầm, không ngừng đấm ngực, nước mắt rơi đầy mặt nói: "Đều tại mẹ năm đó không trông con cẩn thận, để con phải chịu khổ như vậy, mẹ thật sự có lỗi với con!"

Lúc này, ba người nhà họ Ngụy đều lên tiếng, tức giận mắng đám buôn người đáng chết.

Trương Trí Phúc nhìn cục diện trước mắt, chân tay hơi luống cuống, chỉ có thể lúng túng an ủi: "Mọi người đừng quá đau lòng, chuyện đều đã qua rồi, tất cả đều đã là quá khứ."

Giang Phong cũng lên tiếng an ủi theo: "Chú Dương thím Dương, mọi người tạm thời đừng quá đau lòng. Bây giờ còn chưa làm xét nghiệm ADN, vẫn chưa thể xác định thân phận của anh Dương, các người nói thêm với anh Dương về chuyện khi còn bé, xem thử có ký ức nào khớp không."

Vợ chồng Dương Chính Khoa nghe vậy cũng kịp phản ứng, bên phía bọn họ có kỳ nhân là Giang đại sư này, bọn họ tất nhiên có thể khẳng định một trăm phần trăm người trước mắt này chính là con trai lớn của bọn họ Dương Tiểu Long.

Nhưng Dương Tiểu Long không có điều kiện như vậy, anh ta chắc chắn còn nghi ngờ về “ba mẹ” đột nhiên xuất hiện. Trừ khi xét nghiệm ADN có kết quả, bằng không chỉ dựa vào vài câu đơn giản, còn chưa đủ để khiến anh ta tin tưởng bọn họ chính là ba mẹ ruột của anh ta.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, vợ chồng Dương Chính Khoa lại bắt đầu đông một câu tây một câu kể về chuyện của Dương Tiểu Long khi còn bé, cũng không sắp xếp từ ngữ, dù sao nghĩ cái gì thì nói cái đó. Bà Ngụy làm cô, thỉnh thoảng cũng nói xen vào một câu.

Lúc vợ chồng Dương Chính Khoa kể, Trương Trí Phúc nghe đặc biệt nghiêm túc, đáng tiếc anh ta phần lớn không có ấn tượng.

Cho đến khi Tần Tuyết Cầm nói đến chuyện con trai mình bị chó cắn vào năm bốn tuổi, trong đầu Trương Trí Phúc mới hiện lên một hình ảnh nào đó, anh ta không khỏi kích động nói: "Đúng, vừa nói đến chuyện này, tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ khi mình còn bé quả thật từng bị chó cắn, các người xem trên chân phải của tôi vẫn còn có dấu đấy!"

Trương Trí Phúc nói xong, đồng thời chỉ vào vết sẹo mờ trên bắp chân chân phải, nhìn kỹ lại có thể nhìn ra đó là hai nửa vết răng cân xứng.

Nói hồi lâu, cuối cùng cũng có ký ức khớp nhau, vợ chồng Dương Chính Khoa đều kích động, nói không ít chuyện bị chó cắn này, sau đó lại bắt đầu kể về chuyện khác.

Chẳng qua, ngoại trừ chuyện bị chó cắn này, trong đầu Trương Trí Phúc đều không có mấy ấn tượng về những chuyện khác, vài hình ảnh chỉ cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng hoàn toàn không nhớ ra.

Chờ vợ chồng Dương Chính Khoa nói gần hết những gì cần thiết, Trương Trí Phúc lại chủ động kể về những gì anh ta gặp phải trong mấy năm nay.

"Năm đó tôi bị người đàn bà đáng ghét kia cầm một khẩu súng đồ chơi lừa đi, sau đó bà ta cho tôi ăn một viên kẹo, tôi lại không biết gì nữa. Chờ tới khi tôi tỉnh lại, đã bị bà ta đưa về nhà."

Trương Trí Phúc nhớ lại nói: "Trong một năm sống ở nhà bà ta, chỉ cần tôi không nghe lời, ba ta lại tay đấm chân đá với tôi, nếu tôi không thuộc thứ bà ta bắt tôi học, tôi sẽ không chỉ bị đòn, còn phải chịu đói."

Mặc dù đã nghe Hồng Tú Vân nói qua trước đó, nhưng khi nghe lại lần nữa, vợ chồng Dương Chính Khoa vẫn thấy đau lòng.

Trương Trí Phúc kể tiếp: "Tôi nhớ có một lần tôi nói nhớ mẹ, muốn về nhà, bị người đàn bà đáng ghét kia dùng một chậu nước nóng trực tiếp dội từ trên đỉnh đầu xuống, lần đó thật sự làm tôi cả đời khó quên.

May là chậu nước nóng kia không phải mới đun sôi, bằng không hậu quả sẽ rất khó lường."

Nghe được chuyện con trai mình từng gặp phải, Tần Tuyết Cầm che miệng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

------

Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận