Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 162: Hy Vọng Anh Ấy Sẽ Không Làm Con Thất Vọng (2)

Hầu phụ nghe thế liền gật đầu, nói:

"Cũng tốt, nếu như Vương Giai thật sự có thể đi tới bước kia, chứng minh nó đúng là thật lòng với con, tới lúc đó có lẽ mẹ con sẽ không nói gì nữa, chức vụ kia dù có từ bỏ cũng là điều xứng đáng."

Hầu Lan Hinh nhìn về phương hướng của huyện Bách Lương, lẩm bẩm nói:

"Hy vọng anh ấy sẽ không làm con thất vọng!"

...

Sau khi Giang Phong rời khỏi Hầu gia, hắn tìm một chỗ gửi xe, sau đó gọi điện thoại cho Vương Giai.

Vừa nối máy, Vương Giai liền vội vàng hỏi:

"Bà mối Giang, chú gặp cô ấy chưa? Hiện tại cô ấy thế nào rồi? Kết hôn chưa?"

Giang Phong ừ một tiếng, nói:

"Tôi vừa mới đi gặp chị Hinh, ông chủ Vương, bây giờ tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?"

Vương Giai hỏi:

"Tin tốt là gì?"

Giang Phong trả lời:

"Tin tốt là chị Hinh vẫn còn độc thân, trong lòng cô ấy vẫn chưa quên được anh!"

Vương Giai nghe xong liền vô cùng mừng rỡ, đây đúng là tin tốt mà anh muốn nghe, hỏi tiếp:

"Vậy thì tin xấu là gì?"

Giang Phong trả lời:

"Tin xấu là chị Hinh vẫn giống như ba năm trước đây, không muốn từ chức, nếu như anh muốn cưới chị ấy, thì chỉ có hai biện pháp..."

Vương Giai vội vàng hỏi:

"Hai biện pháp gì?"

Giang Phong nói:

"Một là anh tìm quan hệ, điều công tác của chị Hinh đến huyện Bách Lương chúng ta,

Hai là anh từ bỏ sự nghiệp trên huyện thành, đến trấn của chị Hinh, một lần nữa lập nghiệp."

Vương Giai nghe xong thì trầm mặc một lát, nói:

"Xem ra mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát rồi!"

Giang Phong suy nghĩ một chút, nói:

"Ông chủ Vương, dựa theo quan sát của tôi, thì chị Hinh muốn gả cho anh, nhưng mà cô ấy không có đủ lòng tin vào cuộc sống hôn nhân ở tương lai, cho nên cô ấy mới không chịu từ bỏ công việc rất có thể diện của mình."

Vương Giai thở dài một tiếng:

"Chẳng lẽ tôi và cô ấy thật sự không đủ duyên phận với nhau sao?"

Giang Phong nói:

"Khi sự nghiệp và tình yêu xung đột, kết quả như thế nào tùy theo sự lựa chọn của anh. Nếu như anh chọn sự nghiệp của mình, vậy thì chỉ có thể từ bỏ chuyện tình yêu này mà thôi. Nếu anh lựa chọn tình yêu, vậy thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ từ bỏ sự nghiệp ở huyện thành, bắt đầu lại một lần nữa."

Vương Giai không lập tức đưa ra lựa chọn mà hỏi:

"Bà mối Giang, ý của chú thế nào?"

Giang Phong nói:

"Rất đơn giản, anh hãy hỏi chính nội tâm của mình đi. Mặt khác, tôi nhắc nhở anh một câu, suy nghĩ của một người một khi đã hình thành thì sẽ không thể thay đổi được, nếu như anh đã quyết tâm với chuyện lần này, vậy thì hãy dùng chân tình đổi lấy chân tình, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng đó."

Vương Giai như có điều suy nghĩ, nói:

"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn bà mối Giang!"

Giang Phong nói:

"Không cần khách khí, từ giờ trở đi, anh có thể một lần nữa liên lạc với chị Hinh!"

"Ừ, tôi biết rồi, tắt máy tôi sẽ liên hệ với cô ấy liền!"

"Được rồi, có chuyện gì cần tôi giúp thì anh cứ gọi cho tôi!"

"Được!"

...

Tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Biệt thự Tiêu gia.

Tiêu mẫu đang nói chuyện với hàng xóm.

Ở khu biệt thự cao cấp này, mỗi chủ xí nghiệp không phú cũng quý. Trước kia, Tiêu mẫu vì muốn giúp con gái của mình tích lũy một chút nhân mạch, cho nên đương nhiên là sẽ tích cực tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm.

Hiện tại, người đang nói chuyện với bà là chị Tinh, chị ấy là bà chủ có quan hệ tốt nhất với bà trong khu biệt thự này.

Hai người giống nhau, đều là người có xuất thân bình thường, có rất nhiều chủ đề chung với nhau, sống chung nhiều năm, bọn họ đã sớm trở thành đôi bạn thân không có gì giấu nhau cả.

Bởi vậy, Tiêu mẫu cũng biết chị Tinh là vợ nhỏ của người khác, người đàn ông kia lớn hơn chị Tinh gần 20 tuổi, hai người có chung với nhau một đứa con gái.

Mấy năm trước, người đàn ông kia bị bệnh qua đời.

Chị Tinh theo hắn 30 năm, ngoại trừ một căn biệt thự ở đây, bà còn có mấy cái cửa hàng và hơn 10 triệu tiền mặt.

Tất cả những thứ này đều do chính miệng chị Tinh kể cho Tiêu mẫu nghe.

Con gái của chị Tinh nhỏ hơn Tiêu Mẫn một tuổi, bộ dạng rất xinh đẹp, hiện tại đang mở một cửa hàng bán hoa ở trên con đường trường đại học bên kia, nghe nói rằng việc buôn bán cũng không tệ.

Bởi vì tuổi tác của con gái hai người xấp xỉ nhau, cho nên mỗi lần nói chuyện, chủ đề hầu như không thể rời đi con gái của mình. Mà tới độ tuổi bây giờ, khi nói về hai người bọn họ, không thể nào tránh khỏi được chủ đề hôn nhân.

Lần này cũng không ngoại lệ, hai người trò chuyện chưa được mấy phút, thì chủ đề đã chuyển sang chuyện hôn nhân của con gái.

Chị Tinh cảm khái nói:

"Không biết giới trẻ bây giờ đang suy nghĩ cái gì, kết hôn càng ngày càng trễ. Phỉ Phỉ nhà tôi bây giờ đã 30 tuổi rồi, đừng nói tới bạn trai, ngay cả một bạn nam khác giới cũng không có, làm tôi sầu muốn chết. Lúc tôi lớn như nó, thì nó đã chuẩn bị lên tiểu học rồi!"

Tiêu mẫu đồng ý, nói:

"Ở thời cha mẹ tôi, phần lớn mọi người đều kết hôn ở tuổi 17, 18. Tới thời của chúng ta, đa phần đều kết hôn ở tuổi 20. Nhưng bây giờ thì khác rồi, số lượng nam nữ trên 30 tuổi vẫn chưa kết hôn có thể tóm được một bó lớn."

Chị Tinh thở dài, nói:

"Tôi không biết đã thúc dục Phỉ Phỉ nhà tôi bao lâu rồi, nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Bây giờ, tôi đang định chuẩn bị mời một bà mối tới tìm đối tượng giới thiệu cho nó. Bảo nó đi tham gia ra mắt xem có hiệu quả gì hay không."

Tiêu mẫu nghe thế, không nhịn được mà nói:

"Chị Tinh, nếu như mà chị muốn tìm bà mối thì tôi đề cử cho chị một người!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận