Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 166: Không Có Gì Báo Đáp, Chỉ Có Thể Lấy Thân Báo Đáp (2)

Giang Phong cười nói: “Chị à, anh trai tuy mới gặp qua chị dâu có mấy ngày, nhưng cũng chat trên Wechat hơn 2 tháng rồi, hơn nữa còn thường xuyên call video, mối quan hệ từ lâu đã đạt đến điểm chín muồi rồi, gặp mặt rồi trở thành bạn trai bạn gái là chuyện hiển nhiên thôi.”

Giang Tuyết nói: “Điều kiện gia đình chị dâu tốt như vậy, bản thân chị ấy cũng ưu tú như vậy, mà anh trai có thể cưa đổ chị ấy chỉ trong hơn 2 tháng thì vẫn rất lợi hại đó.”

Giang Phi đắc ý cười nói: “Chủ yếu vẫn nhờ có Tiểu Phong giới thiệu rất tốt, cô ấy và anh thật sự rất có duyên phận, tam quan của bọn anh căn bản là giống nhau, có quan điểm chung về rất nhiều thứ, cho nên mối quan hệ mới tiến triển thuận lợi như vậy.”

Giang mẫu nghe vậy nói: “Hiện tại nhà của chúng ta cũng đã xây đến tầng hai, khoảng nửa tháng nữa sẽ hoàn thành khu nhà chính, bước tiếp theo là trang trí và lắp đặt các thiết bị, trước năm mới chắc chắn có thể chuyển vào ở rồi!

Đến lúc đó, con có thể đưa bạn gái về đây cho ba mẹ gặp mặt rồi! "

Giang Phi tự tin đáp: “Đưa về ra mắt phụ huynh trước năm mới chắc chắn không thành vấn đề!”

Giang Phong nhắc nhở: “Anh trai à, anh đừng vội đắc ý, anh còn phải qua ải của cha mẹ chị dâu nữa kìa!”

Nhắc đến vấn đề này, Giang Phi gãi đầu và nói: "Đây thực sự là một vấn đề lớn, trước mắt anh vẫn chưa lập được thành tích nào, vả lại cũng không có đủ tự tin để gặp cha mẹ cô ấy."

Giang Phong nói: “Anh à, anh cũng đừng nản lòng, hiện tại điều kiện nhà chúng ta cũng ngày càng tốt lên, chỉ cần tình cảm của anh với chị dâu vững bền thì vấn đề qua ải của cha mẹ chị dâu chắc chắn không còn lớn nữa.”

Giang Phi nghe vậy gật đầu lia lịa, chỉ cần bạn gái một lòng với hắn, vậy những chuyện khác đều không thành vấn đề, sẽ luôn có cách để giải quyết.



Cùng lúc này.

Một khách sạn nào đó ở huyện Châu Quan.

Vương Giai cùng Hầu Lan Hinh trở lại mối quan hệ trước đây của họ một cách tự nhiên.

Dù sao bọn họ cũng là bạn trai bạn gái yêu nhau bảy năm, sau khi hai người chia tay cũng không tìm người khác, hai người họ gặp lại nhau sau 3 năm trôi qua liền đi vào khách sạn một cách tự nhiên.

Sau khi tiến vào trong, Vương Giai nhìn Hầu Lan Hinh nói: “Lan Hinh, ông mai Giang nói với anh ý của em rồi, em thật sự không muốn từ bỏ công việc của chính mình sao?”

Lúc này, Hầu Lan Hinh vẫn đang suy nghĩ về cảm xúc mạnh mẽ vừa rồi.

Tục ngữ có câu, ăn tủy mới biết mùi vị, nếu như chưa từng thử qua thì 3 năm không ăn thịt cũng không khó, nhưng đã thử qua vị thịt người, rồi đột nhiên bỏ thịt ba năm, tư vị này thật sự chỉ có ai thử qua rồi mới biết.

Mặc dù không thích nói những chuyện mất hứng trong tình huống này, nhưng vì hắn đã hỏi nên Hầu Lan Hân vẫn gật đầu và nói: “Công việc này của em không dễ gì mới kiếm được, em thực sự không muốn từ bỏ một cách dễ dàng."

Vương Giai trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Lan Hinh, ông mai Giang có lẽ đã nói tình hình của anh cho em nghe hết rồi nhỉ?”

Hầu Lan Hân nói: “Nói hết rồi, em không ngờ rằng sự nghiệp của anh thật sự đã thành công rồi, chúc mừng anh nhé!”

Vương Giai nói: “Có lẽ em cũng biết rõ, gia cảnh nhà anh không bằng nhà em, nếu lúc đầu anh nghe lời em ở lại thị trấn làm việc, thế thì mẹ em chắc chắn sẽ không cho phép chúng ta kết hôn đâu.”

Mặc dù Hầu Lan Hinh không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cô biết hắn nói rất đúng, với thái độ của mẹ cô ấy lúc đó, nhất định sẽ phản đối cuộc hôn nhân của bọn họ.

Vương Giai tiếp tục nói: “Thế nên, để xứng với em, anh chỉ có thể lựa chọn làm việc ở tỉnh, sau khi tích lũy được một số kinh nghiệm thì quyết định trở về quê hương lập nghiệp. Chỉ có điều lập nghiệp không dễ dàng gì, tung hoành ba bốn năm chẳng thấy kết quả gì, còn hai đứa mình cũng vì yêu xa lâu ngày nên không tránh được việc phải chia tay nhau.”

Nghe đến đây, Hầu Lan Hinh không khỏi xúc động thở dài, hai người yêu nhau bảy năm nhưng chỉ thực sự ở bên nhau trong ba năm khi còn đi học, bốn năm còn lại thì toàn yêu xa, 3 tháng không gặp được một lần.

Một mối quan hệ như vậy, không nhiều cặp đôi có thể tiếp tục kiên trì.

“Hiện tại, trải qua 7 năm phấn đấu, sự nghiệp của anh cũng coi như là thành công mở rộng quy mô, đã có được mức thu nhập không tồi.”

Nói đến đây, Vương Giai nhìn Hầu Lan Hinh với vẻ mặt khó hiểu nói: “Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ là người một nhà, sự nghiệp của anh kỳ thực cũng là sự nghiệp của em, nếu như em không đành nghỉ việc để ở bên cạnh anh, thế thì nếu chúng ta muốn ở bên nhau, cách duy nhất chính là anh chiều theo ý em.

Trước khi quyết định, anh muốn nói cho em hiểu, danh tiếng và quan hệ khách hàng làm ăn của anh bây giờ toàn là người ở huyện thành của anh. Một khi anh lựa chọn từ bỏ sự nghiệp ở huyện thành để đến thị trấn của em làm lại từ đầu, thì không chỉ cần khoản đầu tư ban đầu hàng trăm nghìn tệ, hơn nữa nếu việc kinh doanh không tốt, anh có thể mất sạch hết vốn ban đầu.

Tất nhiên, thay vì bắt đầu một công việc kinh doanh mới, anh cũng có thể tùy ý tìm một công việc với mức lương một hoặc hai nghìn nhân dân tệ, nhưng em có sẵn sàng lấy anh như vậy không? Cha mẹ em có đồng ý gả em cho anh không?”

Hầu Lan Hân không khỏi trầm mặc khi nghe những lời đó!

Vương Giai lớn tiếng nói: “Lan Hinh, lời nói hôm nay anh xin để ở đây, nếu như em muốn kết hôn, và cha mẹ em cũng không phản đối, ngày mai anh sẽ lập tức trở về xử lý công việc của mình!"

Nghe vậy, Hầu Lan Hinh không thể chịu đựng được nữa, xúc động nói: “Chồng ơi, anh đừng nói nữa, ngày mai em sẽ quay về từ chức, cả đời này chúng ta hãy cùng nhau làm việc chăm chỉ, cùng nhau đối mặt với những thăng trầm trong tương lai nhé!"

Hầu Lan Hinh thay đổi thái độ làm cho ánh mắt Vương Giai chứa đầy sự kinh ngạc, “Vợ ơi, em nói thật sao, em không lừa anh đó chứ?”

Hầu Lan Hân nhẹ nhàng nói: “Chồng à, em nói thật đấy, không có lừa anh!”

Vương Giai thấy vậy, trong lòng không khỏi hưng phấn, lập tức hét lên một tiếng, lật người Hầu Lan Hinh lên.

Ân tình mỹ nhân sâu nặng, không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân để báo đáp mà thôi!

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận