Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 652: Ngọa Tao, Đây Cũng Quá Ngoan! (2)

Hắn không phải là chưa từng nghĩ đến vấn đề để dành tiền để cười vợ, nhưng hắn giống như là “Hàn Hào Điểu”, lúc lạnh đến rung lẫy bẫy liền thề non hẹn biển ngày mai liền sống tiết kiệm, kết quả mặt trời ngày mai vừa lên, vạn vật thức tỉnh, tiết kiệm cũng ném ra sau đầu rồi.

Vương Phó Quân với “Hàn Hào Điểu” là cùng một tính tình, mỗi tháng đều muốn lấy một ít tiền tiết kiệm, đến lúc đó mua nhà.

Đáng tiếc trong lòng nghĩ là một chuyện, có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.

Rất hiển nhiên, Vương Phó Quân liền làm không được.

Hiện tại, Giang đại sư giới thiệu với hắn một đối tượng tốt như vậy, trong lòng Vương Phó Quân bắt đầu hối hận, vì cái gì trước đó lại không tiết kiệm tiền chứ?

Tục ngữ nói tiền là anh hung gan, tầm quan trọng của tiền đối với người Vu Nam không cần phải nhiều lời.

Không có tiền, hắn có thể nắm chặt được người phụ nữ ưu tú như vậy sao?

Người ta, để ý đến hắn sao?

Trên đường đi, Vương Phó Quân có chút lo được lo mất, thẳng đến khi máy bay hạ cánh, hắn mới vứt bỏ những suy nghĩ đó, cảm thấy hắn nhìn trúng được người phụ nữ như vậy hắn cũng không có nông cạn như vậy, sẽ không để ý đến hắn có nhà ở hay không.

Dù sao thu nhập của hắn cũng không tệ, chỉ có điều mức chi tiêu từ giờ phải dè sẻn, để dành tiền mua nhà!



Giữa trưa.

Phòng ăn đặc biệt nào đó.

Giang Phong mỉm cười thay mặt hai bên giới thiệu: “Anh Quân, vị mỹ nữ này chính là giáo sư Thái. Giáo sư Thái, vị soái ca này chính là anh Quân mà tôi đã nói tới.”

“Xin chào giáo sư Thái, thật hân hạnh được gặp cô.” Vương Phó Quân lên tiếng chào hỏi đầu tiên,

“Xin chào anh Quân, gặp được anh tôi cũng rất vui.” Thái Văn Nhã mỉm cười lên tiếng chào.

Hai người khách sáo vài câu, mới ngồi xuống.

Lại khách khí một lúc, rồi mới gọi đồ ăn lên.

Sau khi đợi phục vụ rời khỏi phòng, Giang Phong mới mở lời: “Anh Quân, giáo sư Thái, mặc dù hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng trước đó tôi cũng đã giới thiệu, chắc hẳn hai người cũng không xa lạ gì rồi. Danh tiếng tôi làm mai mối như thế nào, chắc hẳn hai người cùng biết.

Hai người đều là người bên trong Long Phượng, không phải người nhăn nhó, chúng ta liền dứt khoát mở lòng nói chuyện thẳng thắn đi, đối với cuộc hôn nhân này có cái gì băn khoăn có thể ở trước mặt nói rõ ràng, chúng ta giải quyết dứt khoát, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đem hôn sự này giải quyết.”

Vương Phó Quân cùng với Thái Văn Nhã nghe vậy cũng có chút bất ngờ, mặc dù việc ra mắt chính là hướng về phía kết hôn, nhưng vừa mới gặp mặt liền nói đến việc này luôn thì chung quy cũng có chút xấu hổ.

Nhưng mà cũng như lời Giang Phong đã nói, hai người cũng không phải người bình thường, Vương Phó Quân làm sale bất động sản nhiều năm như vậy da mặt cũng đã luyện ra dày như thế rồi, trực đảo Hoàng Long cũng không sợ.

Mà Thái Văn Nhã là một nhà tư vấn tâm lý, cô mỗi ngày đều nghe những người không bình thường nói chuyện, người bình thường ai sẽ tìm bác sĩ tư vấn tâm lý chứ?

Mỗi ngày tiếp nhận các loại khách kỳ lạ, da mặt của cô ấy so với Vương Phó Quân cũng dày không kém.

Vì vậy, hai người trầm mặc một lúc, liền biểu đạt suy nghĩ của mình.

Vương Phó Quân rất là lưu manh, hắn nhìn Thái Văn Nhã ngay thẳng nói: “Tôi không lo lắng cái gì hết, chỉ cần giáo sư Thái đồng ý, ngày mai có thể đi lĩnh chứng.”

Thái Văn Nhã mỉm cười, nhìn Vương Phó Quân nói: “Anh Quân, năng lực kiếm tiền của anh mạnh, cái này Giang đại sư đã nói với tôi rồi, nhưng cho tới nay anh đã kiếm được bao nhiêu tiền? Tiêu hết bao nhiêu? Cái này đối với lúc anh còn ở một mình đương nhiên là không quan trọng, nhưng nếu như sau khi cưới vậy khẳng định là không được rồi?”

Vương Phó Quân nghe vậy có chút xấu hổ, lập tức bảo đảm nói: “Giáo sư Thái yên tâm, đợi chúng ta kết hôn rồi, tôi nhất định sẽ bỏ cái tật xấu tiêu tiền này.”

Thái Văn Nhã không nói gì thêm, chỉ là tủm tỉm cười nhìn hắn.

Vương Phó Quân là một người sale bất động sản xuất sắc, nhìn mặt mà nói chuyện là bản năng, thấy thế hắn liền tỏ thái độ người ta không phải rất hài lòng, vì không muốn đối tượng ưu tú này chạy mất, hắn liền quyết định nhanh: “Giáo sư Thái, tôi nghĩ, tôi ở phương diện tiêu tiền này năng lực tự kiềm chế không được cho lắm, nếu như giáo sư Thái không chê, tiền lương mỗi tháng cô giúp tôi giữ được chứ?”

Thái Văn Nhã lộ ra một nụ cười thân thiết “Anh Quân, như vậy có thích hợp không?”

Vương Phó Quân rất chân chó gật đầu nói: “Thích hợp, đương nhiên thích hợp, giáo sư Thái chỉ cần mỗi tháng cho tôi năm ba ngàn tiền tiêu vặt là được.”

Giọng nói Thái Văn Nhã ôn nhu nói: “Anh Quân, vừa rồi tôi nghe không rõ lắm, tiền tiêu vặt mỗi tháng của anh là bao nhiêu?”

Vương Phó Quân vô hình có chút rụt rè, ấp a ấp úng nói: “Ba năm … Ách ba năm trăm là được.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận