Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 758: Dương (2)

Người đàn ông trung niên nói: "Chúng ta về nhà chờ trước, mẹ sẽ nhanh chóng quay về thôi."

Qua vài câu nói chuyện ngắn gọn, đã thu hút sự chú ý của Giang Phong, hắn không nhịn được kiểm tra nhìn điểm xứng đôi hôn nhân của người đàn ông trung niên, sau khi xem sơ qua, Giang Phong không khỏi thở dài.

Người đàn ông trung tuổi này tên là Trần Phó Cường, đúng là người của huyện Bách Lương bọn họ, mười năm trước làm thêm ở tỉnh Việt, quen biết với vợ của anh ta, cuối cùng yêu nhau.

Nhưng, bởi vì hoàn cảnh gia đình Trần Phó Cường quá kém, nhà gái ra sức phản đối.

Chẳng qua, tình yêu mù quáng, vợ anh ta chết sống đòi cưới anh ta, không tiếc cãi nhau với người nhà, cũng muốn sống chung với anh chàng nghèo sống trong núi Trần Phó Cường này.

Đảo mắt đã mười năm trôi qua, tình yêu trước đây cuối cùng dần bị hiện thực bào mòn. Năm nay, vợ anh ta lần đầu tiên về thăm nhà mẹ đẻ, kết quả một đi không trở lại.

Trần Phó Cường không dám tin vợ anh ta sẽ bỏ lại anh ta và ba đứa trẻ, dứt áo ra đi, cho đến khi anh ta gọi điện thoại không ai nhận, gửi WeChat cũng không thấy nhắn lại, anh ta mới hiểu tất cả những điều này đều là thật.

Chỉ là Trần Phó Cường vẫn chưa hết hy vọng, cuối cùng dẫn theo ba con tới vợ nhà vợ ở tỉnh Tứ Xuyên, hy vọng vợ có thể nghĩ tới ba đứa trẻ mà quay về với anh ta.

Sự thật chứng minh, Trần Phó Cường suy nghĩ nhiều rồi. Nếu người phụ nữ đã tàn nhẫn lên, đàn ông thật ra chẳng còn chuyện gì nữa.

Vợ anh ta chắc chắn đã hạ quyết tâm từ biệt cuộc sống trước kia, từ biệt gia đình nghèo khốn khó, cứng lòng, không nghe điện thoại của anh ta, không nhắn lại tin nhắn của anh ta, xem như bọn họ chưa từng tới tỉnh Tứ Xuyên.

Bây giờ, Trần Phó Cường dẫn theo đám trẻ tới tỉnh Tứ Xuyên bốn ngày rồi. Nếu hôm nay vẫn không gặp được vợ, anh ta sẽ dẫn con về nhà. Dù sao ở đây xài tiền như nước, gia đình anh ta vốn khó khăn, nhưng chịu nổi mức chi tiêu lớn như vậy.

Thật ra thông qua tài liệu xứng đôi, Giang Phong thấy vợ anh ta vẫn đang do dự. Cô ta không nghe điện thoại, không nhắn tin lại, tất nhiên tuyệt tình, nhưng xét từ mặt khác, cô ta cũng sợ nghe được giọng nói của đám trẻ, khó khăn lắm mới đưa ra quyết định ly hôn sẽ không giữ nổi nữa.

Giang Phong nghĩ ngợi, quyết định vẫn giúp người đồng hương này. Nếu trước đây không quan tâm tới sự phản đối của gia đình, sống chết đòi lấy người đàn ông nghèo Trần Phó Cường này, cũng đã sinh ba đứa còn, vậy phải gánh trách nhiệm tới cùng, muốn trốn tránh là không thể.

Vì vậy, Giang Phong trực tiếp vận dụng chức năng phá tường, nâng điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại của bọn họ lên.

Sau khi làm xong, Giang Phong nói với Trần Phó Cường đang ăn mì: "Đồng hương, tôi biết anh dẫn theo đám trẻ tới đây tìm vợ, nếu anh tin lời tôi nói, hãy lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho vợ anh, cô ấy chắc chắn sẽ nghe máy."

Ở nơi đất khách quê người, luôn bất giác thân thiết với đồng hương cũng nói tiếng địa phương như mình, Trần Phó Cường nghe được đề nghị của Giang Phong, đầu tiên kinh ngạc liếc nhìn hắn, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy tôi thử xem."

Trần Phó Cường nói xong, lại móc điện thoại cũ ra, bấm dãy số điện thoại đã thuộc lòng.

Trước đây, bất kể anh ta gọi vào số này thế nào, điện thoại vẫn chỉ luôn đổ chuông, nhưng không có ai nghe máy.

Mà lần này gọi tới, chuông mới đổ hai tiếng, đã được kết nối.

Trần Phó Cường thoáng ngẩn ra, sau đó mừng rỡ, run giọng nói: "Vợ, em đang ở đâu vậy? Anh và đám trẻ không tìm được em."

Bên kia điện thoại, giọng nói của vợ anh ta truyền tới: "Xin lỗi!"

"Mẹ!"

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Nghe được giọng nói của mẹ, ba đứa trẻ đều bắt đầu kích động, không ngừng kêu mẹ.

Trong lòng Trần Phó Cường có trăm nghìn lời, hóa thành một câu nói: "Vợ, chúng ta về nhà đi!"

"Ừ, chúng ta về nhà, anh gửi định vị cho em, em đi tìm mọi người."

". . ."

Chờ sau khi cúp máy, Trần Phó Cường kích động cảm ơn Giang Phong: "Tôi vốn đã định từ bỏ. Cảm ơn đồng hương nhắc nhở, cậu đã cứu gia đình của tôi đấy!"

Giang Phong xua tay mỉm cười nói: “Đều là đồng hương, không cần khách sáo. Vậy anh dẫn theo đám trẻ chờ vợ anh đi, tôi còn có việc, phải đi trước đây ha."

"Được, cảm ơn!"

. . .

Hai rưỡi chiều.

Đội nữ đặc công tỉnh Tứ Xuyên.

Bách Lý Ngô Đồng và Quách Băng Băng là hai người đã xuất ngũ lại quay về, gây ra chấn động không nhỏ cho đội đặc công. Các đồng đội vây hai cô hỏi thăm cuộc sống làm vệ sĩ của bọn họ thế nào?

Bách Lý Ngô Đồng và Quách Băng Băng đúng lúc nghẹn, không biết nên nói với ai về những gì trải qua trong thời gian dài. Các đồng đội hỏi thăm, có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa. Sau đó hai người thi nhau kể về cuộc sống tiêu sái của bọn họ trong thời gian này.

Lái xe RV di du lịch vòng quanh cả nước, không phải mỗi vệ sĩ đều có thể có trải nghiệm như vậy.

Bên kia, Giang Phong đưa hai tấm thiệp mời tinh tế và đẹp mắt trong tay cho sĩ quan huấn luyện Kiều, mỉm cười nói: "Sĩ quan huấn luyện Kiều, mùng 9 tháng giêng tôi tổ chức đám cưới, cô và giáo sư Bạch nhất định phải tới tham dự đấy."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận