Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 479: Chào Giang Đại Sư, Hoan Nghênh Ngài Đến Hương Giang

Thứ ba, ngày 16 tháng 5 năm 2023.

Sáng sớm, hiệu trưởng Cổ cùng người đại diện và trợ lý bay đi Đế Đô, sau khi đến Đế Đô lại lập tức tham gia quay một chương trình nào đó. Chờ sau khi hết bận, đã gần sáu giờ chiều.

Mười phút sau, thoát khỏi người đại diện và trợ lý, hiệu trưởng Cổ trang bị đầy đủ leo lên một chiếc xe Volvo XC90 màu đen, sau đó lặng lẽ rời đi.

Trên xe, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Giang Phong lại mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, tôi đã chuẩn bị hoa tươi và quà tặng giúp ông, lại đặt ở cốp sau xe, ông xem thử có hài lòng không?"

Hiệu trưởng Cổ ngồi ở ghế lái phụ nghe vậy quay đầu nhìn, phát hiện trên ghế sau có đặt một bó hoa được gói đẹp mắt, bên cạnh hoa tươi là quà tặng trái cây, lá trà, rượu vang, hoa quả khô vân vân, nhìn đóng gói đã biết giá không rẻ.

"Làm Giang đại sư cậu phải phiền lòng rồi, tốn bao nhiêu tiền tôi sẽ chuyển cho cậu." Hiệu trưởng Cổ lấy điện thoại di động ra nói.

Giang Phong lắc đầu mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, ông làm nhiều chuyện vì đám trẻ vùng núi như vậy, tôi chẳng qua giúp ông chuẩn bị ít quà tặng mà thôi, ông lại nói chuyện tiền nong với tôi thì quá khách sáo rồi!"

Hiệu trưởng Cổ thấy hắn nói chuyện chân thành thì cất điện thoại đi, mỉm cười nói: "Vậy được, tôi không khách sáo với cậu nữa!"

. . .

Bảy giờ tối, Giang Phong và hiệu trưởng Cổ bí mật đi tới nhà cô giáo Du.

Đúng vậy, lần gặp mặt này, trải qua hai bên thương lượng, cuối cùng quyết định địa điểm ở nhà của cô giáo Du.

Không có cách nào, hiệu trưởng Cổ và cô giáo Du đều là người nổi tiếng trong giới giải trí, ăn cơm ở bên ngoài thật sự rất bất tiện, tâm thần luôn căng thẳng, vậy thật sự quá mệt mỏi.

Mấy ngày trước, Giang Phong mới qua một lần, cũng xem như quen đường, không khiến cho bất kỳ người nào quan tâm, thuận lợi đi vào nhà của cô giáo Du.

"Chào cô giáo Du!"

"Chào hiệu trưởng Cổ!"

Hai người không cần Giang Phong giới thiệu, đã chào hỏi nhau.

Sau đó, hiệu trưởng Cổ lại đưa hoa và quà tặng tới, mỉm cười nói: "Hoa tươi tặng người đẹp, còn có chút quà tặng nhỏ, hy vọng cô giáo Duu có thể thích."

Du Kinh Hồng nhận lấy bó hoa tươi và quà tặng, tươi cười nói: "Cảm ơn hiệu trưởng Cổ, hoa rất đẹp, tôi rất thích, làm anh tiêu pha rồi!"

Hiệu trưởng Cổ mỉm cười nói: "cô giáo Du khách sáo, không đáng bao nhiêu tiền, cô thích là tốt rồi."

Du Kinh Hồng cầm dép cho bọn họ thay, nói: "Giang đại sư, cậu và hiệu trưởng Cổ vào phòng khách uống chén trà trước, tôi hâm lại thức ăn là có thể ăn cơm!"

Giang Phong “Vâng” một tiếng, sau đó hỏi: "cô giáo Du, có cần giúp một tay không?"

Du Kinh Hồng lắc đầu mỉm cười nói: "Không cần, tôi chỉ am hiểu làm vài điểm tâm thôi, cái khác đều không am hiểu, cho nên những thức ăn này đều do tôi đặt nhà hàng XX đưa tới, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm lại là được."

"cô giáo Du có lòng rồi!"

Trong khi nói chuyện, Giang Phong và hiệu trưởng Cổ đã đi đến phòng khách.

Trên bàn trà trong phòng khách, cô giáo Du đã sớm đun nước sôi, ngay cả lá trà cũng đã bỏ xong.

Vì vậy, Giang Phong lại ra tay rửa trà pha, cùng hiệu trưởng Cổ uống trà.

Trong phòng bếp, Du Kinh Hồng bỏ từng món ăn vào lò vi sóng hâm nóng, đồng thời nhân lúc rảnh rỗi sắp bát đũa, rượu vang cũng rót vào trong bình đựng rượu.

Trong lúc bận làm, nhịp tim của Du Kinh Hồng cũng dần tăng lên.

Từ khi người mai mối Giang đại sư nói muốn giới thiệu hiệu trưởng Cổ cho bà ta, bà ta đã làm ổ ở nhà, mất ăn mất ngủ xem phim của hiệu trưởng Cổ đóng.

Cũng không biết có phải là duyên phận kiếp trước, hay là hiệu quả tự thôi miên, hoặc hoàn toàn tin tưởng vào kết quả của Giang đại sư, dù sao ba ngày qua, trong lòng bà ta mơ hồ có bóng dáng của hiệu trưởng Cổ.

Lúc này gặp mặt,

Tự nhiên có cảm giác gặp được người trong lòng.

Đại khái hơn mười phút, sau khi hâm nóng hết các món ăn, Du Kinh Hồng lại kêu lên: "Giang đại sư, hiệu trưởng Cổ, ăn cơm thôi!"

"Tới đây!"

"Bữa cơm thật thịnh soạn."

Lời khách sáo không cần nói nhiều.

Sau ba vòng rượu, năm món ăn, hiệu trưởng Cổ và cô giáo Du cũng bắt đầu nói chuyện.

Du Kinh Hồng mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, cho dù tôi debut sớm hơn ông, nhưng có thể nói con đường diễn xuất của tôi thuận buồm xuôi gió, vốn chưa từng nổi lên, đương nhiên cũng không có cách nói rơi xuống, cứ bình thường không sóng gió mấy chục năm."

Hiệu trưởng Cổ lắc đầu nói: "cô giáo Du quá khiêm nhường, năm đó khi tôi còn chưa vào nghề, cô đã nổi tiếng, hơn nữa là cô chủ động từ bỏ không ít cơ hội, bằng không cô có thể có thành tựu lớn hơn trong giới điện ảnh."

Giang Phong nói xen vào: "cô giáo Du đây là điển hình của người không vì danh lợi, sống ra đặc sắc của đời mình."

"Cũng không tốt như các người nói đâu. Tôi chỉ không muốn đặt ra từng mục tiêu sau đó chắc chắn phải hoàn thành, sống như vậy sẽ rất mệt mỏi." Nói đến đây, Du Kinh Hồng nhìn về phía hiệu trưởng Cổ nói: "So với lịch sử diễn xuất chẳng có gì để khen ngợi của tôi, vẫn là kinh nghiệm diễn xuất của hiệu trưởng Cổ tương đối truyền kỳ hơn."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận